Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 535: Chào Cô Tôi Là Mạc Vinh Thành






Lâm Ngọc Linh nhấn nút chạy nhanh mức mười, bước chân trượt càng nhanh hơn, đuổi theo tốc độ này.
Ngay từ đầu cô còn có chút không quen, sau khi thích ứng mấy giây, cô dần khôi phục cảm giác cân bằng, thân thể đang rất cân bằng.
Thật ra mức mười của máy chạy bộ rất khó khống chế, thứ nhất là vì nó sẽ phát ra tạp âm rất lớn, ảnh hưởng đến sự nghe.
không khí lưu thông để phán đoán của người chạy, bởi vậy khi đang chạy sẽ phán đoán nhầm phía trước có thể có thứ gây tổn thương đến mình, dẫn đến mất cân bãng Thứ hai là tốc độ này cũng rất doạ người, một khi sức đùi nhỏ một chút, hoặc là tốc độ chậm một chút, vậy thì sẽ lập tức ngã xuống không kịp lo lắng bất luận cái gì.
Người có thể khống chế được mức chạy này, đa số đều là người rất có kinh nghiệm tập luyện, ít nhất là cũng đã tập được mấy tháng trở lên.
“Đây là lần thứ mấy cô ấy chạy mức.
mười?”

“Đây là lần đầu tiên cô ấy chạy trên máy chạy bộ” Tiêu Thành Đạt mặt không chút biểu cảm.
Lục Vương tặc lưỡi.
Được được được, là anh ta hỏi thừa vị huấn luyện viên ma quỷ này rồi.

Với phương pháp huấn luyện kia, đừng nói là chạy nhanh mức mười, không chừng chạy nhanh mức hai mươi Lâm Ngọc Linh cũng kiên trì nổi nhỉ?
Sau khoảng năm sáu phút, tiếng thở dốc của Lâm Ngọc Linh cũng tăng thêm.
Tiêu Thành Đạt đi đến tắt máy chạy bộ, Lâm Ngọc Linh xử lý không kịp suýt thì ngã xuống, cũng may cô ổn định tốc độ của cơ thể rất nhanh.
Cô chỉ đứng tại chỗ, sắc mặt phiếm hồng.
“Hôm nay tăng thêm phụ trọng kéo tạ, rèn luyện cánh tay một chút, như vậy cơ bắp toàn thân của cô sẽ có thể đạt tới cân bằng, có vấn đề gì không?” Tiêu Thành Đạt vừa nói vừa phác họa lên bảng biểu.
“Không có vấn đề”
“Ừm… ngày mai tôi sẽ bay”
A?
Lục Vương kinh ngạc, lúc nãy vừa mới nói chuyện, sao đảo mắt cái đã quyết định xong rồi? Sau khi quen học trò rồi mà anh ta có thể tùy tiện như vậy sao? Mình chịu khổ ở bên cạnh anh ta bao lâu như vậy mà còn không bằng một Lâm Ngọc Linh?
Dường như là do đã từng đau lòng nên hiện giờ cảm xúc của Lâm Ngọc Linh cực kỳ ổn định, thậm chí còn nhếch môi cười với Tiêu Thành Đạt: “Được, không có vấn đề”
Buổi huấn luyện sau đó, có thể được coi là địa ngục.

Bài giảng này rất sâu sắc.
Vất vả lắm mới kết thúc, Lâm Ngọc Linh chịu đựng qua một thời gian dài dằng dặc không được nghỉ ngơi uống nước, uống một chút vitamin và thuốc điều hòa, tằm rửa xong thì mệt đến nỗi ngồi trên ghế sô pha không động đậy nổi, nhưng lại bị Tiêu Thành Đạt gọi đến, nói là có người trong quân đội tìm cô.
Chẳng lẽ là Chu Hoàng Anh cho cô một bất ngờ sớm?
Lâm Ngọc Linh tò mò trở lại phòng hội nghị.
Kết quả, cô lại nhìn thấy một người mình không hề quen biết.
Anh ta đứng trước mặt Tiêu Thành Đạt nhưng vẫn không bị giảm sút khí thế trên người.

Tuy anh ta đứng ở tư thế buông lỏng, nhưng áo khoác màu đen khẽ choàng trên vai, một tay đặt sau lưng áo sơ mi cài cúc, tay trái ôm lấy một cúc áo ở bên có dạ dày, giống như có bệnh.
Mà anh ta không giống với Chu Hoàng Anh hay Tiêu Thành Đạt.

Cho dù hai người họ mặc quần áo, cũng có thể cảm nhận được dưới nếp gấp quần áo giấu đi cơ bắp tràn ngập lực lượng.

Người trước mặt đứng rất tiêu chuẩn, nhưng cô lại không cảm thấy anh ta có bất kỳ sức mạnh gì.
Anh ta đứng đó như một chiếc lá bị gió thổi sẽ bay, những khí khái vừa hào hùng vừa hùng hổ dọa người lại toát ra từ trên người anh ta rất rõ ràng Lâm Ngọc Linh choáng váng.
Đây là một người rất có máu mặt nha.
“Cho hỏi, anh, anh tìm tôi sao’ “Ừm” Anh ta chuyển ánh mắt về phía cửa, thấy cô đến, lễ phép vuốt cẵm: “Chào cô, tôi là Mạc Vinh Thành.”

Mạc Vinh Thành “Đoàng!” Đầu óc Lâm Ngọc Linh nổ tung.
Cái gì? Mạc Vinh Thành? Anh ta tìm cô?
Lâm Ngọc Linh ngẩn ra không kịp phản ứng, không cần nói nhiều, người này không chỉ là một quan lớn, nói đơn giản là… Đại thần!
Cảm giác trống rỗng này khiến cô như vừa được nhìn thấy ngôi sao đang nổi vậy.
Cô nuốt một ngụm nước miếng theo bản năng: “Ngài… ngài tìm tôi có chuyện gì không?
“Có, hôm qua, có một người thương vong”
Ơ?
Đại não của Lâm Ngọc Linh triệt để đóng băng, ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì?
Sau khi đầu óc cô chết máy mấy chục giây, cô mới đột nhiên lấy lại tinh thần.

À, người này đang nói chuyện ở quảng trường Ngô Duyệt.