Đương nhiên là Lâm Ngọc Linh hiểu.
Sau khi ngoan ngoãn gật đầu, không nói một lời nhìn Tiêu Thành Đạt, lúc cô không khóc không nháo trông vẫn rất dễ thương.
Tiêu Thành Đạt rút một tờ giấy ăn ra, sau sạch sẽ nước mắt giúp cô, đầu ngón tay nhấn lên xung quanh hốc mắt , nhẹ nhàng đè xuống một lát.
“Lâm Ngọc Linh, sau khi tôi rời khỏi thủ đô, việc đầu tiên cô cần làm chính là phong tỏa ‘huyết tri giảơ đừng để bất cứ ai tìm được cô, cũng không cần đến đài phát thanh nữa, chỉ cần ở nhà với Chu Hoàng Anh là được” Mặc dù yêu thương cô, nhưng những gì cần nhản nhủ, Tiêu Thành Đạt đều phải bàn giao hết: “Mặc khác, tôi hi vọng cô biết một điểm, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, nếu đối phương có uy hiếp với cô, cũng không được chạy.”
*Ø?” Lâm Ngọc Linh choáng váng.
“Cứ ngoan ngoãn để bọn họ bắt cô lại, chờ người đến đàm phán với bọn chúng.
Bây giờ cô không chỉ đại diện cho riêng mình, nếu để bọn họ phát hiện ra cô có ý đồ chạy trốn, rất có thể bọn họ sẽ lấy mạng của cô, chuyện này không có lời đâu.”
Mặc dù Tiêu Thành Đạt không muốn thừa nhận điểm này.
Nhưng giá trị trước mắt của Lâm Ngọc Linh cũng không có năng lực đi trêu chọc kẻ thù.
Nói trắng ra tất cả nguyên nhân đều là từ phía anh ta và Chu Hoàng Anh, cho nên người muốn tổn thương cô cũng là vì mục đích đàm phán, mà không phải thật sự muốn cô chết.
Lúc đầu Lâm Ngọc Linh vẫn còn chưa hiểu, sau khi trầm tư mười mấy giây, cô chợt gật đầu thật mạnh: “Tôi hiểu rồi, là đề thầy và Hoàng Anh có cơ hội đàm phán đúng không?
“Thông minh lắm”
“Được”
“Đi thay quần áo trước đi, rồi chờ ở phòng dụng cụ, tôi với Lục Vương sẽ đến ngay”
“Vâng, nhưng mà thầy…”
“Tôi chỉ đi nhiều nhất là nửa năm, còn nhanh thì ba tháng sau sẽ trở về.”
Lâm Ngọc Linh bấm ngón tay tính thử, thật ra cũng không quá lâu.
Với tiết tấu sinh hoạt hiện giờ của cô, chỉ cần phát trực tiếp và tự huấn luyện một chút là sẽ qua.
Nghĩ đến đây, cô thoải mái cười lên, vui vẻ đi ra ngoài.
Cô toàn tâm toàn ý chỉ nghĩ đến chuyện thầy mình sắp phải đi, hoàn toàn không phát hiện ra chuyện ngày thường thầy số hai của mình rất thích đùa giỡn, nhưng hôm nay lại chẳng nói một lời, chỉ im lặng nhìn hai người bọn họ.
Cửa đóng lại “cạch” một tiếng.
Lục Vương hạ giọng: “Anh muốn để cô ấy chết đuối sao? Mà lại đi vào lúc này?”
“Cô ấy là học trò của tôi.”
*Ôi, ông trời của tôi ơi, anh đừng có mà làm loạn.
Nước ở thủ đô này sâu thế nào thì anh biết rôi đấy, nếu anh vừa “Tôi sẽ ngồi máy bay tư nhân rời khỏi thủ đô, ít nhất cũng phải mất một tháng bọn họ mới nhận ra được.”
“Rồi một tháng sau thì sao? Lại nhìn cô ấy bị chết đuối hả?”
Tiêu Thành Đạt không nói gì, cởi áo vest trên người ra đặt ở trên ghế, xoay tay mở cúc áo để lộ xương quai xanh tỉnh xảo.
Sau khi bỏ kính xuống, trông anh ta hết sức nghiêm túc, khí khái hào hùng, một luồng lệ khí sắc bén như kiếm đột nhiên tỏa ra.
Ngón tay rủ xuống, dùng khăn lau kính màu xanh không nhanh không chậm lau sạch kính rồi từ từ đeo lên.
Rồi mới khôi phục lại dáng vẻ như trích tiên.
“Dù có biết bơi, cũng có người bị chết đuối, chỉ có thể trách cô ấy không nên bước chân vào bể bơi.”
“Anh…”
Lục Vương định chỉ trích, nhưng lời lên đến miệng lại nén về.
Đúng vậy, cho dù không có Tiêu Thành Đạt thì Lâm Ngọc Linh cũng sẽ đứng bên cạnh Chu Hoàng Anh, bước vào trong bể nước này.
Chẳng qua Tiêu Thành Đạt chỉ là cho bể nước này càng lộ rõ hơn, đồng thời dạy Lâm Ngọc Linh bơi lội mà thôi… Có gì có thể trách cứ được đây?
Thế nhưng, nhìn cô bé kia phải tiếp nhận sóng gió một mình, làm sao Lục Vương có thể trơ mắt đứng nhìn được?
Giống như lúc anh ta còn nhỏ, trơ mắt nhìn em gái chết trong tay lưu manh vậy.
Nếu… khi đó em gái chưa chết, có lẽ bây giờ cũng lớn như Lâm Ngọc Linh vậy.
Nói không chừng, còn lớn hơn Lâm Ngọc Linh một chút.
Chỉ đành thở dài một trận Sau khi chỉnh sửa xong một đống bảng biểu, hai người đi đến phòng dụng cụ.
Lúc này Lâm Ngọc Linh đã chạy được năm sáu phút, trêm đầu đã lấm tấm mồ hôi.
Tư thế của cô khéo léo đẹp đẽ, chân lại rất dài, chạy mức tám là mức chạy bình thường của cô.
“Đổi sang chạy nhanh mức mười” Giọng nói vừa nghiêm túc vừa lạnh lùng như Diêm Vương của Tiêu Thành Đạt vang lên.