Chu Hoàng Anh mím môi.
“Thật ra con người ai mà chẳng có cảm xúc, dù trong lòng em sẽ cảm thấy oan ức, nhưng ngẫm lại thì thấy cũng chẳng cần thiết.
Trước đó em làm bạn với Tạ Miên, là nghĩ thêm một người bạn sẽ mất đi một kẻ địch, muốn ẩn nhấn từ từ trở lên mạnh mẽ để xứng với anh là được, người khác nghĩ thế nào em cũng không thèm để ý” Lâm Ngọc Linh nói, dùng băng vải sạch băng bó vết thương cho anh”
“Lâm Ngọc Linh…” Trái tim anh lại khẽ nhúc nhích.
Cô gái nhỏ ngồi xổm trước mặt anh, lông mày cong cong, khóe môi cũng cong lên lộ ra hai lúm đồng tiên đáng yêu: “Mặc dù em không muốn nhiều, nhưng thứ em muốn phải chắc chẳn một trăm phần trăm”
“Em muốn cái gì?”
“Con người của anh, trái tim của anh.” Cô đáp rất thản nhiên.
Đồng thời, cô lấy một miếng bông ra lau mặt giúp anh, thận trọng sợ anh bị đau: “Em cảm thấy có những lúc con người cũng không lương thiện, mà là biết mình đánh không lại nên mới tạm lùi xuống một bước, chờ đến khi mình có thể đánh thắng thì mới tấn công.”
“Em học đâu ra lắm lời ngụy biện thế?”
Người đàn ông cười nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, trong lòng cực kỳ rung động.
Trước giờ anh vẫn cho rằng cô cứ nhẫn nại là quá nhu nhược, nên anh rất sợ tính cách này của cô sẽ luôn phải chịu thiệt thòi.
Nhưng hôm nay xem ra là cô rất có chủ kiến của riêng mình, ngược lại cho rằng lùi một bước trời cao biển rộng Nhất thời Chu Hoàng Anh cũng không biết nên nói gì với cô cho phải, chỉ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, vừa hôn nhưng lại như muốn cần Lâm Ngọc Linh cứu vớt khuôn mặt của mình khỏi móng vuốt của Chu Hoàng Anh, chững chạc đàng hoàng tiếp tục bôi thuốc cho anh: “Đừng trêu em nữa, thoa thuốc cho anh xong anh đi ngủ một giấc cho tốt, vết thương của em chỉ cần rửa qua một chút là được.”
“Rửa thế nào? Anh xử lý giúp em”
“Thôi đừng, tay anh run ghê như vậy, đừng để em phải chịu đau đớn không đáng có” Lâm Ngọc Linh khẽ liếc mắt: “Em sẽ xử lý vết thương thật tốt, thầy nói nếu em bị thương mà chỉ có một mình thì dùng cồn rửa từ đầu đến đuôi rồi lại rửa bằng chút cồn i-ốt là được.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không thiếu đồ y tế.
Thế nhưng làm vậy chắc chắn sẽ rất đau đớn.
Chu Hoàng Anh vội ngăn cản: “Không được, để chút nữa anh nhờ người xử lý vết thương giúp em.”
“Nhưng mà em…”
“Nghe lời anh.”
“Vâng”
Cho dù anh không muốn để người khác động vào Lâm Ngọc Linh, nhưng so với việc để cô chịu đau, thì thôi phụ nữ cả, phải động vào thì cứ động đi.
Chu Hoàng Anh gọi một giúp việc từng học qua y thuật vào phòng ngủ, đưa Lâm Ngọc Linh vào phòng tắm rửa vết thương.
Lâm Ngọc Linh có thể nhìn thấy vết thương trên lưng mình từ trong gương.
Lúc đầu cô không cảm thấy đau đớn, nhưng khi nhìn thấy vết thương, cô không khỏi chấn Vai cô run lên, đúng là ông cụ Thanh ậ ất thương sâu nhưng vậy, muốn khỏi cũng phải mất sáu bảy ngày.
Trong mấy ngày này không được cho.
Chu Hoàng Anh nhìn thấy vết thương trên người của cô.
Cô biết anh thương mình, nhưng cô cũng rất thương anh.
“Cô chủ, vết thương trên người cô là do ông chủ đánh sao?” Người giúp việc đứng sau lưng cô run rẩy nói.
“Sao chị lại hỏi vậy?”
“Trừ ông chủ ra thì có ai sẽ dùng roi đánh cô và thủ trưởng đâu, tôi không nghĩ ra được ai khác cả.
Hơn nữa… người có thể đánh cô và cậu thành thế này mà chúng tôi không.
nhận được bất kỳ tin tức phải xử lý nào, chắc chắn cũng chỉ có ông chủ mới làm được”
Lâm Ngọc Linh không khỏi khâm phục Chu Hoàng Anh, ngay cả người giúp việc bên cạnh anh còn nghĩ được như vậy, thật sự không biết tâm tư của Trần Tuấn Anh mặt ngoài hay hi hi ha ha và Trịnh Thành Nam còn trưởng thành hơn kia sâu đến mức nào.
Mà những người này đều do anh bồi dưỡng ra.
Vậy thì anh… lòng dạ sâu đến nhường nào? Mà đến người có lòng dạ sâu như anh còn không có cách nào đối phó được với ông cụ Thanh, An Mạch chỉ dựa vào một trái tim muốn báo thù thì phải làm sao mới thắng được?
Cô vẫn phải nghĩ cách để hắn tỉnh táo lại mới được.
Vừa nghĩ đến An Mạch, điện thoại di động bỗng đổ chuông.
Lâm Ngọc Linh nhìn lướt qua thì thấy một số điện thoại lạ hoắc, có hơi khó hiểu bấm nghe máy: “A lô”
“Là tôi đây”
“An Mạch à? Anh đổi số điện thoại rồi hả?”
*Ừ, đây là số điện thoại cá nhân của tôi”