Leo nhìn thấy bộ dạng như muốn cắn người của cô thì khẽ nhướng mày.
Anh ta thích.
*Đi với tôi không tốt sao? Những gì Chu Hoàng Anh có thì tôi đầu có, hơn thế, chỉ nhiều chứ không ít hơn”
“Anh không xứng so với anh ấy!”
Không khí trong hang đột nhiên lạnh đi.
Phía sau chiếc mặt nạ, Leo nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô bằng đôi mắt đen như ngọc, nhếch miệng nói: “Người lần trước nói với tôi như vậy giờ đã là một thi thể rồi!”
Lời nói vừa thốt ra.
Lâm Ngọc Linh thậm chí còn không nhìn thấy bằng cách nào mà anh ta đến được trước mặt cô, chỉ biết rằng cổ cô đã bị tóm lấy, sau đó ngón tay thon dài của anh ta tùy tiện di chuyển trên người cô.
Hai mắt cô trợn tròn, nước mắt không ngừng chảy ra.
Cô không sợ chết, nhưng cô sợ bị một người xa lạ đụng chạm như thế này.
Ngón tay của người đàn ông dừng lại trên khuôn mặt, lau sạch nước mắt cho cô: *Cô gái, đừng thách thức tôi, ngoan ngoãn đi theo tôi đi, tôi đảm bảo cô sẽ có cuộc sống tốt hơn, tôi có thể cho cô nhiều hơn Tiêu Thành Đạt và Chu Hoàng Anh nhiều.
”
“Vậy thì anh còn muốn đồ của sư phụ tôi làm gì?
“Đương nhiên là để so sánh, xem giữa anh ta và tôi, rốt cuộc ai thì tài giỏi hơn ai”
Sự kiêu ngạo của Leo không hề giả tạo chút nào.
Hơn nữa, trên cổ tay của anh ta dường như cũng đeo một cái tương tự thế, trông giống như một chiếc đồng hồ, nhưng một khi chạm vào, nó liền xuất hiện những đường nét sắp xếp chẳng chịt, giống như một mạng lưới vậy.
Hay nói đúng hơn, là giống một phần mềm Kĩ thuật.
Lâm Ngọc Linh nuốt một ngụm nước miếng, lạnh lùng nói: “Anh thôi tưởng bở rằng tôi sẽ đi cùng anh đi, cùng lảm thì chúng ta cá chết lưới rách! Dù sao thì nếu tôi chết, những thứ này là của ai cũng không còn liên quan đến tôi nữa!”
“Đúng là đồ ngốc” Người đàn ông khế cười, bàn tay đang tóm cổ chợt nâng cằm cô lên: “Tại sao cô lại muốn trở thành người phụ nữ của anh ta, còn tôi lại không được?
Buồn nôn.
Cực kì buồn nôn.
Lâm Ngọc Linh ghét bỏ quay đầu đi, nhưng ngay khoảnh khắc đó, cô nhìn thấy ánh mắt và đôi môi của anh ta, cô sững sờ một lúc mới quay đầu lại, sau khi cẩn thận nhìn một lượt, cô kinh ngạc mở to hai mắt.
Hai lần trước, cô vẫn chưa nhìn kỹ người đàn ông này, không biết anh ta rốt cuộc trông như thế nào Nhưng bây giờ, khi có thể nhìn thấy rố ràng rồi, cô lại cảm thấy khuôn mặt của anh ta rất giống Chu Hoàng Anh, không phải là một chút, mà gần như tương đồng.
“Anh…
Nhân lúc cô đang sững sờ, người đàn ông chậm rãi cúi xuống.
Âm…
Một tiếng súng vang lên.
Vai của Leo bị bản trúng, anh ta nhanh chóng lăn ra sau để tránh đạn.
Lâm Ngọc Linh hoảng hồn lùi lại một bước, mặt tái mét nhìn về phía phát ra tiếng súng.
Cô thấy Chu Hoàng Anh đang đứng đó, khắp người đầy máu, cả hai tay đều cầm súng.
“Rút” Leo gần như không ngờ rằng anh vẫn có thể sống mà tới đây, một tia tàn nhẫn thoáng hiện lên trong mắt anh ta: “Thủ trưởng Chu, tôi sẽ nhớ kĩ phát súng này”
Anh ta rút lui nhanh tới mức khiến Lâm Ngọc Linh bị bất ngờ.
Cô đứng ngây ngốc mất vài giây, sau khi phản ứng lại, liền vội chạy đến bên cạnh Chu Hoàng Anh: “Hoàng Anh, anh sao rồi?”
“Anh vẫn ổn, em hãy gọi cho Trần Tuấn Anh, bảo cậu ấy điều người từ quân khu gần đó đến đây”
“Vâng”
Uớc chừng nửa giờ Sau khi Lâm Ngọc Linh gọi điện thoại đến, Trần Tuấn Anh đã đem theo rất nhiều người đến hang động.
Lúc tìm thấy hai người, Trần Tuấn Anh, người vốn dĩ vẫn luôn cười không ngớt, trong mắt nay lại hiện lên không ít lửa giận.
Anh ta chỉ tay về phía Lâm Ngọc Linh: “Các cậu giúp chị dâu xử lí vết thương sau đầu trước đi, nếu chị ấy không xong thì đại ca cũng sẽ không chịu chữa Nghe vậy, Lâm Ngọc Linh liền cụp mắt xuống, không nói tiếng nào, để yên cho đội y tế xử lý vết thương trên người.
hương ở đâu?”
“Không phải chỗ hiểm, bọn họ không nhäảm vào chúng ta, mà Chưa nói hết, ánh mắt anh đã rơi trên người Lâm Ngọc Linh.
Trần Tuấn Anh trầm ngâm gật đầu: “Là Tiêu Thành Đạt.
”
“Ùm”
Haiz.
Trần Tuấn Anh xé áo của Chu Hoàng Anh ra, vết thương do bị bắn đẫm máu hiện ra trước mặt, đầu ngón tay anh ta run lên: “Chết tiệt, đây mà còn không phải chỗ hiểm? Đây cmn có khác quái gì bị đánh vào chỗ hiểm đâu?”
“Đại ca, anh.
.
”