“Người đâu!” Trần Tuấn Anh vỗ tay một cái rồi quát lên, ngay sau đó cửa phòng bệnh bị mở ra, một nhóm người mặc quần áo quân đội đứng ngay ngắn ở cửa theo đúng trật tự.
Rõ ràng những người này đều là người trong quân đội, có vẻ như họ đã chuẩn bị rất tốt, chỉ chờ có lệnh là tiến vào thôi.
Họ hô lên bằng giọng cung kính: “Cảnh vệ, anh có điều gì muốn căn dặn vậy ạ?”
“Mau giúp tôi di chuyển mấy cái này đi!”
Trần Tuấn Anh chỉ vào phòng bệnh của bà Kiều rồi ra lệnh cho bọn họ.
“Vâng” Những người đàn ông đó trả lời một tiếng rồi không nói thêm bất cứ một lời nói vô ích nào nữa mà đi thẳng vào phòng bệnh.
“Đợi… đợi chút đã!” Lâm Ngọc Linh giơ tay.
lên muốn ngăn cản nhưng những người này chỉ nghe lệnh của Trần Tuấn Anh, họ bỏ ngoài tai lời nói của cô mà tiếp tục làm việc.
Bà Kiều nhìn cảnh tượng đang xảy ra trước mắt bằng vẻ mặt sợ hãi rồi vội vàng hỏi Lâm Ngọc Linh: “Linh à… chuyện gì đang xảy ra vậy con?”
Chỉ trong một buổi tối ngày hôm nay mà bà phải chịu quá nhiều cú sốc, dường như trái tìm bà không thể tiêu hóa kịp.
Lần này thì rõ ràng là Lâm Ngọc Linh cũng không hiểu gì cả, cô nhìn Trần Tuấn Anh: “Cậu mau giải thích đi chứ, đây không phải là lệnh của Chu Hoàng Anh đấy chứ?”
“Hì hì, chị dâu thông minh thật đó, lại bị chị đoán đúng rồi”
Lâm Ngọc Linh giơ tay đỡ trán một cái, cô biết rõ hoàn cảnh của mình, bây giờ cô lại mắc nợ Chu Hoàng Anh nhiều hơn một chút rồi.
Trần Tuấn Anh thấy vẻ mặt buồn rầu của cô thì lại tưởng cô đang lo lắng về chuyện phòng bệnh nên anh ta báo cáo bằng vẻ mặt tràn ngập sự tự tin: “Chị dâu, chị yên tâm đi, em đã giúp chị làm xong các thủ tục để chuyển vào phòng VỊP ở tầng cao nhất rồi.
Không khí ở trên đó rất trong lành, mát mẻ nha, đến em còn muốn chuyển vào đó ở nữa là “Vậy… cảm ơn cậu nhiều nhé!’ Lâm Ngọc Linh nói ra từng chữ một cách vô cùng nặng nề.
“Chị dâu đừng khách sáo như thế mà, em cũng chỉ là nghe theo lời dặn dò của anh em thôi.
” Nói đến đây, Trân Tuấn Anh lại nhập vai Quỳnh Dao mà hạ thấp giọng rồi hỏi bằng giọng điệu tò mò: “Chị dâu, em nghe nói là chị còn chưa chấp nhận lời cầu hôn của anh nhà em hả?”
“Tôi…
Lâm Ngọc Linh mới chỉ nói một chữ mà Trần Tuấn Anh đã nhìn cô bằng ánh mắt như đang nhìn một người mù, anh ta nói bằng giọng vừa tiếc nuối vừa oán hận: “Chị dâu à, anh nhà em là một người chồng tài năng xuất chúng, khôi ngô tuấn tú, nhiều tiền nhiều của, trưởng thành chín chắn, thận trọng chững chạc, tài trí hơn người, văn võ song toàn, vô cùng tốt đẹp… Đừng nói là tất cả phụ nữ ở thủ đô này mà ngay cả em cũng còn muốn gả cho anh ấy nữa là, vậy mà chị lại còn do dự hả! Chị có cần em tìm cho chị một bác sĩ khoa mắt đến khám cho chị không?”
Lâm Ngọc Linh đảo mắt qua chỗ khác, cô và Trần Tuấn Anh là người không thuộc cùng một thế giới, không thể nào nói chuyện thêm được một câu nào nữa.
Cô đi tới trước mặt bà Kiều, đỡ lấy cánh tay bà rồi nói bằng giọng dịu dàng: “Mẹ, nếu phòng bệnh đã được chuẩn bị rồi thì chúng ta qua đó đi, thay đổi môi trường điều trị cũng có lợi cho bệnh tình của mẹ mà.
”
*Mẹ không có ý kiến, tất cả đều nghe theo con hết” Bà Kiều nắm chặt bàn tay của Lâm Ngọc Linh.
Dưới sự hướng dẫn của Trần Tuấn Anh, hai mẹ con cô đi tới phòng bệnh VIP.
Sau khi nhìn một vòng xung quanh bên trong phòng bệnh, hai người họ không khỏi sợ hãi mà kêu lên một tiếng.
Bây giờ họ mới hiểu thì ra Trần Tuấn Anh không hề nói khoác chút nào cả Phòng bệnh lớn như vậy không chỉ đón ánh sáng rất tốt mà trang thiết bị trong đó cũng còn mới tinh, tích hợp với phòng tắm, chậu hoa xanh và những đóa hoa càng bung nở rực rỡ hơn dưới ánh nắng mặt trời Tất cả những điều ấy tạo thành một sự tương phản rõ nét với phòng bệnh nhét sáu người ở chung một chỗ trước đây.
“Trời ơi, Linh à, sống ở đây một đêm cũng phải tốn hơn ba triệu đó con, xa xÏ quá rồi, nhà chúng ta không có điều kiện để ở trong này đâu? Bà Kiều nhắc nhở bằng giọng lo lắng.
“Bác gái, bác cứ yên tâm ở lại trong này đi, chuyện tiền nong cháu đã lo xong xuôi hết rồi.
Hơn nữa bây giờ con gái bác chính là vợ của thủ trưởng rồi, với đống tài sản của thủ trưởng nhà cháu thì đừng nói là một phòng bệnh, thậm chí chuẩn bị một căn biệt thự cho bác nghỉ dưỡng cũng vẫn còn dư dả nữa mà”
“Trả tiền hết rồi?” Nghe thấy anh ta nói như vậy, bà Kiều lập tức nhìn con gái mình bằng ánh mắt phức tạp: “Linh à, rốt cuộc thì những lời mà anh chàng này vừa nói có đúng không con? Thật sự thì con và thủ trưởng đang ở bên nhau hả?”