Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 421: Nhớ Đảm Bảo An Toàn






Chu Hoàng Anh nhíu mày: “So với dự tính của tôi cũng không sai biệt lắm”
“Thủ trưởng Chu, anh thực sự thích hợp làm doanh nhân hơn”
“Giám đốc Tiêu, anh càng thích hợp ở trong quân khu.


Tiêu Thành Đạt nghe vậy, trên khuôn mặt luôn luôn không chút biểu cảm hiện lên một nụ cười hiếm thấy, lắc đầu, nhấp một ngụm rượu, lười biếng cởi cúc áo cổ sơ mi, ánh mắt không khỏi nhìn theo Lâm Ngọc Linh.

Tổ tông nhỏ kia, nhảy nhót lung tung, hết nhìn bên trái lại nhìn đến bên phải, cũng đã thử qua không ít thức ăn này nọ, còn cầm chân gà vừa ăn vừa lựa chọn xem tiếp theo nên ăn gì.

€ó vẻ như không cần phải lo lắng về việc cô bị đói.


“Ai lợi dụng anh và cô ấy, anh đã phát hiện ra chưa?”
“Không có.

’ Chu Hoàng Anh không trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề ‘Như thế nào anh biết được.

Anh cùng Lâm Ngọc Linh trong lúc đó, chỉ cần liếc mắt một cái, có thể hiểu được bên trong nhất định có ẩn tình, nếu như không lấy anh với thân phận hiện giờ của Lâm Ngọc Linh, cho dù trải qua tám kiếp bọn họ cũng không thể cùng nhau, nhưng anh cũng phải thầm cảm ơn người này, nếu như không có hắn ta, thì anh cũng sẽ không gặp được một người vợ đáng yêu như cô.

Tiêu Thành Đạt nói: “Tôi có thể giúp.


“ôm “Trước đây tôi không muốn xen vào, hiện tại, cô ấy là học trò của tôi, nên tôi càng phải quan tâm tới chuyện này.


Đối với thái độ này của anh ta, Chu Hoàng Anh cũng đã đoán trước được nhưng cũng không thể ngăn cản, từ trước đó, anh cũng đã được lĩnh hội cuồng vọng cũng kiêu ngạo của Tiêu Thành Đạt, nhưng mà, ai có thể khiến cho một nhà tư bản có ngạo khí ngông cuồng như vậy, cũng chỉ có thể do thói quen.

Ánh mắt của Chu Hoàng Anh xẹt qua một tia máu, anh hơi nhếch khóe miệng, giọng nói trầm thấp tựa như đến từ thế giới bên kia: “Anh chính là muốn cùng tôi hợp tác?”
“Tôi bình thường phải huấn luyện Ngọc Linh, không có thời gian, nhưng nếu đó chỉ là một kế hoạch, tôi có thể viết nó cho anh, còn có, anh cần phải đưa cho tôi giấy kiểm tra sức khỏe của tất cả mọi người trong quân khu.


“Được” Sau khi Chu Hoàng Anh đồng ý, giọng nói và biểu cảm của anh ấy trở lại trạng thái ban đầu: “Anh thật sự sẽ mệt”
Có mệt không?
Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì quả thực anh ta đã mất rất nhiều, hơn nữa cũng đã mất rất nhiều, nhưng… Nếu nhìn về lâu dài, hơn nữa có thể quản được Ngọc Linh, thì sự mất mát chính là vô cùng ít, thực sự rất nhỏ.


Khi hai người nói chuyện với nhau, Lâm Ngọc Linh cùng Lục Vương cũng đã trở lại.

Mặt và tay cô đều là vết bẩn, Lục.

Vương cũng không khá hơn chút nào, hiển nhiên cả hai đã cùng nhau điên cuồng “Bẩn?” Chu Hoàng Anh tiến về phía cô, cầm lấy khăn giấy lau tay cho cô.

“Bởi vì ăn uống như vậy sẽ vui vẻ hơn, cũng không cần phải kiêng dè này nọ”
“Sau này nhớ mang bao tay.


“Biết rồi” Cô nói, đảo mắt, cúi đầu xuống và hôn lên má anh.

Sau khi cô hôn anh, liền nở một nụ cười xấu xa, lúc này trông cô giống như một con cáo nhỏ đã thành công trong việc gây rắc rối.

Chu Hoàng Anh hai mắt tối sầm lại, ôm cô chặt hơn, môi áp lên đôi môi anh đào mềm mại của cô, một đòn tấn công lấy đi hết sự mềm mại trong miệng cô.

Lâm Ngọc Linh hơi nâng căm, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy bờ vai anh, cảm thấy ngứa ngáy vì bị hôn, cười đến run rẩy.

Bên kia, Tiêu Thành Đạt lặng lẽ nhìn hai người họ thân mật, khóe miệng câu lên… một cái, không thể giải thích được cảm thấy cảnh này không có gì là không thích.

Lúc này, Lục Vương đã chắc chắn rằng phỏng đoán của mình là đúng, vừa rồi Tiêu Thành Đạt tuyệt đối đã đạt được một thỏa thuận tốt nào đó với Chu Hoàng Anh, cho nên hiện tại ánh mắt anh ta nhìn Lâm Ngọc Linh cùng Chu Hoàng Anh cũng không giống lúc trước nữa.


May mắn, thật sự may mắn, nếu như.

Tiêu Thành Đạt và Chu Hoàng Anh đồng thời thích một người, thì mới có thể trở nên nghiêm túc nói chuyện với nhau như: vậy.

Cảm nhận được ánh mắt của huấn luyện viên và Lục Vương, Lâm Ngọc Linh có chút đỏ mặt, dùng sức đẩy Chu Hoàng Anh ra đồng thời lấy tay che mặt: “Xấu hổ chết đi được”
“Chỉ là thể hiên tình cảm một chút thôi, bình thường.

” Tiêu Thành Đạt dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: “Nhớ phải đảm bảo an toàn”
“Anh là thầy hay là ba cô ấy vậy?”
Nhắc tới chữ “ba” này.

Sắc mặt của Lâm Ngọc Linh cùng Tiêu Thành Đạt bỗng chốc trở nên khó coi, người trước là có chút xấu hổ, người còn lại phía sau có chút tức giận.

Lục Vương không biết mình nói sai cái gì, ngây ngốc gãi gãi đầu.

“Ba tôi đã mất cách đây rất lâu”