Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 412: Chống Đẩy Không Được Dừng






Một khoảng thời gian dài lặng im.

Trong đoạn thời gian yên tĩnh này, Trần Tuấn Anh đã muốn mở miệng bao nhiêu lần nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, anh ta luôn cảm thấy chỉ số thông minh của mình không đủ, vì vậy tốt nhất đừng nói chen vào, lỡ như nói nhầm điều gì đó lại tự chuốc họa vào thân, chỉ vì lúc nhất thời nhanh miệng mà làm lệch suy nghĩ của chị dâu, vậy thì lúc đó anh ta sẽ trở thành người có tội mất.

Chu Hoàng Anh vẫn tục chờ Lâm Ngọc Linh mở miệng, chỉ là có vẻ người phụ nữ của anh đang đang vướng vào một suy nghĩ khó khăn nào đó, không biết suy nghĩ cái gì mà cứ nhíu mày suốt.

“Có chỗ nào không nghĩ ra?”
“Em cảm thấy có thể Mạc Vinh Thành cũng biết những chuyện này, vậy vì sao anh ta còn muốn gióng trống khua chiêng đi điều tra? Anh ta chỉ cần im lặng không lên tiếng chờ chuyện này bị tuôn ra ngoài là có thể đoạt cả danh vọng và tài sản, chắc chản người khác sẽ so sánh hai người bọn họ” Đây là điều mà Lâm Ngọc.

Linh nghĩ như thế nào cũng không hiểu.


Cô không rõ tại sao Mạc Vinh Thành lại làm như vậy.

Rõ ràng im lặng xem diễn biến mới là lựa chọn tốt nhất.

Chu Hoàng Anh lạnh lùng cong môi: “Bởi vì anh ta muốn tầm mắt của mọi người phải đổ dồn vào anh ta, cho dù là tốt hay xấu”
“Hả?” Lâm Ngọc Linh chớp mắt.

“Giống như những người nổi tiếng, tất cả bọn họ đều muốn nhận được sự chú ý của mọi người, càng ở vị trí cao sẽ càng có thể trổ hết tài năng.


Nói thật, Lâm Ngọc Linh không có cách nào để chấp nhận loại giải thích này, dù sao trong thế trước kia của cô, rất hiếm khi xem tin tức về khu vực quân sự, mặc dù có thì đó cũng chỉ là một cái nhìn thoáng qua, hoặc là mấy tin tức nhắc nhở nâng cao năng lượng tích cực làm việc tốt các thứ, tại sao hiện giờ còn phải suy nghĩ về vấn đề khó hiểu như thế này?
Trong mấy chuyện kiểu này, sự hiểu biết của Trần Tuấn Anh rộng rãi hơn rất nhiều, anh ta mở miệng nói: “Đại ca, em đã nói là Mạc Vinh Thành ra tay rồi mà, anh ta chắc chắn sẽ khiến anh trai của ta nghĩ rằng kẻ đầu sỏ là anh”
“Không nhất định, cũng có thể là chuyện khác.


“Còn có chuyện gì khác nữa, anh ta đến thủ đô chắc chắn là để đối phó với anh!”
Hai người Chu Hoàng Anh và Trân Tuấn Anh nói đến nói đi suốt cả buổi cũng không có kết quả, huống chỉ Chu Hoàng Anh rất kiệm lời, anh cũng không sẵn sàng giải thích bất cứ điều gì với những người khác ngoài Lâm Ngọc Linh, cho nên cuộc.

tranh luận của bọn họ cứ thế bị kéo dài vô tận Lâm Ngọc Linh ngẩng đầu nhìn đồng hồ xem thời gian, sắp đến lúc phải đến khu huấn luyện rồi, cô đánh gãy cuộc tranh luận của hai người: “À, em phải đi rồi, sắp đến thời gian buổi học của em bắt đầu”

“Anh đèo em đến đó.


“Hở! Không phải anh bảo em đèo chị dâu đi, còn anh quay về quân khu sao?”
“Ngày hôm qua phu nhân đã giúp tôi băng bó vết thương, không cần trở về”
Con mẹ nó!
Trong lòng Trần Tuấn Anh âm thầm mắng bằng tiếng của nhiều quốc gia, thả thính nhau ở trước mặt anh ta đã đành, lại còn khoe khoang hết lần này đến lần khác, thậm chí còn gọi anh ta chạy tới đây.

từ nơi cách xa nghìn dặm, chẳng lẽ chỉ để xem bọn họ thả thính nhau sao!?
Thật là… Tức chết mất thôi!
Khu huấn luyện.

Thời điểm Lâm Ngọc Linh đến nơi đã rất muộn, cô chạy một đường như điên cũng không thể đến đúng giờ, vẫn bị chậm một phút đồng hồ.

Cô xuất hiện trước cửa phòng huấn luyện với vẻ mặt buồn bã, ủ rũ cúi gäm mặt nâng tay gõ cửa.

“Một phút đồng hồ” Tiêu Thành Đạt cầm bảng số liệu, hai con mắt sau chiếc kính của anh ta hướng về trước hơi thay đổi, ánh mắt giống như đang phê bình cô.

“Tôi… Tôi không cố ý mà, trên đường có hơi kẹt xe”
“Tàu điện ngầm”

Lâm Ngọc Linh không dám nói tiếp nữa, hai ngày nay cô phát hiện mỗi khi huấn luyện viên tức giận sẽ rút ngắn lời nói của mình, vốn dĩ anh ta đã rất kiệm lời, vào thời điểm này huấn luyện viên nói đúng trọng tâm mà không thêm bất kỳ từ nối nào, chắc chẳn là đang tức giận vì cô đến muộn.

Lúc này đây nên ngoan ngoãn cúi đầu, nhận lỗi với thái độ tốt: “Huấn luyện viên, tôi xin lỗi”
“Chống đẩy, không được dừng”
Chính vì cô không nói sớm với Chu Hoàng Anh rằng phải tới vào giờ nào nên đã làm trễ thời gian, bị trách phạt cũng là việc chính đáng.

Lâm Ngọc Linh vẫn chưa bào chữa cho mình, cô ngả người trên tấm thảm yoga mềm mại, bắt đầu màn chống đẩy.

Cô chống đẩy không nhanh nhưng cô luôn cố gắng hết sức để mọi động tác đạt tiêu chuẩn, thời gian trôi qua từng giây một, động tác của cô càng ngày càng thong thả, mỗi một cái tế bào trên người đều đang đổ mồ hôi.

Giống như bị nhét vào trong lò hấp, những giọt nước nhỏ đang đọng lại bên trên từng lỗ chân lông trên da thịt của cô.

“Lỗ chân lông mở được ra rồi sao?
Cũng không tệ lắm” Cuối cùng một câu nói của Tiêu Thành Đạt cũng có thêm vài từ.

Lâm Ngọc Linh nghe vậy, nghiến răng nghiến lợi, huấn luyện viên đã bớt tứ giận, chỉ cần cô tiếp tục kiên trì, nhất định sẽ có thể nghỉ ngơi!