“Anh cướp đồ của tôi lại còn muốn tôi nói cảm ơn à? Cái suy nghĩ của anh cũng hơi vô lý rồi đấy?” mắt Lâm Ngọc Linh nheo lại đầy vẻ lạnh lùng “Hy vọng lần sau chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa!”
Nói xong thì cô dùng sức đóng sầm cửa lại!
Người đàn ông nhanh chóng dùng bàn tay chặn cửa lại, anh ta để lộ nửa gương mặt khôi ngô không tì vết, đáp lại một câu không đàng hoàng: “Cô yên tâm, nhất định lần sau chúng ta sẽ gặp lại, sẽ không lâu đâu!”
“Im đi! Sẽ không có chuyện đó đâu!” Lâm Ngọc Linh cáu gắt trả lời.
Với sự giúp đỡ trốn thoát của người đàn ông, Lâm Ngọc Linh rời khỏi quán bar một cách dễ dàng, chuyện gặp được người đàn ông đã giúp cô đề phòng, vì để tránh lại có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, cho nên cô nhanh chóng quay về đài phát thanh, đưa đồ cho sếp.
Vừa bước vào đến của đài phát thanh, cô liền lọt vào tầm mắt của tất cả mọi người.
Cô cảm nhận được ánh mắt ngạc nhiên, ngưỡng mộ và tò mò của mọi người: “Trời ơi, người đàn ông này là ai thế, nhìn có vẻ rất điển trai, còn đẹp trai hơn cả anh Chung Thành nữa!”
“Thấy cậu ta rất thuộc đường đến đây, chắc là nhân viên mới của đài chúng ta rồi?”
“Wowl Nếu thật như thế vậy chất kích thích của đài chúng ta đến rồi! Người đàn ông này là của tôi, các người đừng ai tranh với tôi đấy!”
Tất nhiên cũng có người đàn ông của đài phát thanh thành công bị bơ không cam lòng đáp lại: “Có gì giỏi đâu chứ, đẹp trai thì có tác dụng gì, lại không thể ăn được, ai mà biết thực lực cậu ta như thế nào!”
Lâm Ngọc Linh nghe mọi người bàn tán về mình, cô hơi nhướng mày cũng không nói gì, định đi về phía ăn phòng sếp.
“Này! Chàng trai trẻ, cậu tên gì thế, là người của đài chúng tôi à?” Cuối cùng có một người phụ nữ trong nhóm người dũng cảm hỏi.
Lâm Ngọc Linh cuối cùng cũng quay người lại, nhìn chằm chảm vào ánh mắt tò mò của các đồng nghiệp phía sau, cô không khỏi cười khẽ.
Thế là, có một đồng nghiệp nữ lại hét lên lần nữa: “Ôi trời! Cậu ta cười trông càng đẹp hơn!
Hình như ánh sáng của cả thế giới đều chiếu vào đây rồi ấy!”
Có một anh hói trông có vẻ thông minh hơn chút cảm thấy có gì đó không đúng, anh †a nghiêng đầu sang bên thì thầm nói: “Sao tôi thấy cậu thanh niên này có hơi giống Lâm Ngọc Linh? Chắc không phải anh em của Ngọc Linh chứ?”
Anh đầu hói vừa nói xong thì tất cả mọi người cũng bị vấn đề này lôi kéo.
Mọi người cẩn thận nhìn lại, ê! Thật sự hơi giống nha!
“Tôi không phải anh em của Lâm Ngọc Linh, bởi vì tôi chính là cô ấy!” Lâm Ngọc Linh cũng không trêu đùa họ nữa, đem sự thật hé lộ ra.
Trong phút chốc tất cả người ở đó đều ngẩn ra, chỉ còn tiếng máy lạnh vang lên.
“Đây.
.
làm sao có thế, cậu rõ ràng là con Anh đầu trọc cương quyết nói.
“Cô ấy không lừa các cô cậu.
Cô ấy đích thực là Lâm Ngọc Linh”
Ngay lúc đó, sếp cũng từ văn phòng đi ra.
Anh ta chậm rãi bước đến bên cạnh Lâm Ngọc Linh, có hơi ngạc nhiên về sự thay đổi của cô, ngay lập tức anh nở một nụ cười thân thiện: “Tôi nói mà sao trong văn phòng lại có thể nghe thấy tiếng xôn xao như vậy chứ! Bộ dạng này của cô khó mà không khơi dậy mọi người, chẳng trách cô mới sáng sớm đã cố tình gọi điện cho tôi mượn tóc giả của đàn ông rồi!”
*Xin lỗi sếp, làm phiên anh rồi” Lâm Ngọc Linh cười ngại ngùng.
Nhìn biểu cảm ngẩn ngơ của mọi người, sếp đành nhắc nhở: “Cô còn cười à! Còn không mau cho mọi người một lời giải thích đi!”
“Vâng!” Lâm Ngọc Linh làm ra vẻ một quân nhân nghe lời, tiếp theo đó, cô cởi bỏ cái mũ và bộ tóc giả trên đầu xuống, để lộ một mái tóc đen dài suôn mượt và gương mặt thanh thoát ban đầu “Bây giờ mọi người có thể nhận ra tôi chưa?” Lâm Ngọc Linh cười mỉm, cô cũng thu lại giọng nói đàn ông, phong thái cũng bớt đi nhiều.