May mắn thay, cả hai đều không bị thương, nhưng khi mọi thứ ổn định lại thì tên buôn ma túy đã biến mất không tăm tích.
Có một tờ giấy màu trắng trên bàn, trên đó có dòng chữ.
Chu Hoàng Anh bước tới và nhặt nó lên.
Nét chữ đen như mực thể hiện đầy tức giận Anh đã đến muộn một bước Neo.
Họ đã quay cuồng trong cạm bẫy của kẻ thù.
Không! Nói một cách khác thì đó là kẻ đứng sau lưng bày trò.
Ngọc Lan quan sát từ phía sau, cô ấy hét lên: “Quả nhiên, sau lưng có người bày tròi”
“Cô nói thế là sao? Chu Hoàng Anh hỏi Ngọc Lan giải thích: “Ban đầu, tôi đã bỏ tất cả các viên thuốc vào rượu vang đỏ nhưng ai có thể nghĩ rằng người đàn ông kia lại nhận được tin nhän? Tôi nghỉ là ai đó đã lén lút mật báo!”
Nghe những lời này của Ngọc Lan, anh đưa tay lên xoa đôi lông mày thể hiện sự mệt mỏi của mình.
Neo là ai?
Anh không thể không nghỉ ngờ người bí ẩn đã cùng đánh nhau với anh ở lần chiến lược trước.
Cách tiếp cận như vậy kiêu ngạo giống hệt nhau.
Sau khi bước ra khỏi phòng, lại đợi một lúc, Trần Tuấn Anh hổ thẹn trở lại với thuộc hạ của mình.
*Xin lỗi, thủ trưởng! Chúng tôi không tìm thấy ai cải”
“Người buôn bán ma túy đi về hướng của chúng tôi.
Cậu đương nhiên là không tìm được!” Ngọc Lan khinh thường đáp lại Nhanh chóng, Trần Tuấn Anh vui vẻ và hỏi: “Bắt được chưa?”
Chu Hoàng Anh lắc đầu nhẹ.
*Thật kinh tởm! Rốt cuộc là kẻ nào dám lần nào cũng trêu đùa chúng ta!” Trần Tuấn Anh tức giận hét lên.
*Tăng cường phòng thủ toàn diện quân khu! Nhiệm vụ huấn luyện của mọi người đều tăng lên gấp bội!” Chu Hoàng Anh trầm giọng ra lệnh.
Trần Tuấn Anh gần như ngã ngửa.
Có vẻ như lần này, những gì Chu Hoàng Anh nói là có thật, anh ta sẽ phải đối đầu với những kẻ buôn bán ma túy trong một thời gian dài.
“Vâng!” Sắc mặt cô ấy tràn đầy tinh thần chiến đấu.
Việc Chu Hoàng Anh cứu cô ấy hôm nay khiến cô hiếu rõ sự chênh lệch về sức mạnh của mình.
Trần Tuấn Anh không còn quá phấn khích nữa.
A a a! Anh ta không muốn tập luyện!
Bước ra khỏi quán, tuy trời đã rạng sáng nhưng sắc trời vẫn còn đen.
Ngọc Lan nhanh chóng cầm lấy áo khoác rồi nói: “Thủ trưởng, xe đã chờ sẵn ở bên ngoài, bây giờ tôi cho người lái qua?”
“Không, đưa tôi chìa khóa xe” Anh lấy áo khoác và ra lệnh.
“Thủ trưởng? Anh không cùng với chúng tôi trở về sao?” Ngọc Lan hỏi.
Chu Hoàng Anh lắc đầu và trả lời: “Không.
Hôm nay là cuối tuần.
Tôi muốn về thăm nhà một chút”
Nói đến đây, khuôn mặt lạnh lùng vừa rồi lại lộ ra vẻ dịu dàng.
Ngọc Lan nhìn mà run lên, khuôn mặt tỏ vẻ vô cùng khó chịu.
Từ biểu hiện đó của anh, có lẽ anh sẽ quay lại gặp cô gái đó.
Ngọc Lan miễn cưỡng đưa chìa khóa xe cho Chu Hoàng Anh, nhìn anh lái xe đi.
Trần Tuấn Anh nhìn như con cá bị ướp muối: “Thật quá đáng! Vừa mới trở về lại bị ăn cẩu lương.
Chúng ta thì phải tăng cường huấn luyện thôi! Đây không phải là trực tiếp bắt nạt những con cẩu độc thân sao?”
“Cậu có biết cô gái mà thủ trưởng nhắc tới không?” Ngọc Lan lạnh lùng hỏi anh ta.
Ánh mắt Trần Tuấn Anh đảo qua, khuôn mặt thể hiện sự lưu manh: “Cô gái nào? Tôi…
Tôi không biết! Làm sao tôi có đủ tư cách nhúng tay vào chuyện của thủ trưởng!”
“Cách cậu nói dối thật sự rất xấu” Ngọc Lan trực tiếp vạch trần: “Giúp tôi điều tra lý lịch cá nhân về cô gái đó.”
*Tại sao! Tôi không phải người của cô, tại sao tôi phải nghe lời cô!” Trần Tuấn Anh không vui phản bác.
Ngọc Lan cười ranh mãnh: “Được thôi, nửa năm sau quyền binh sẽ giao cho tôi rồi.
Nếu cậu thích chơi bời như vậy, đừng trách tôi nửa năm sau tất cả những hành động của cậu đều sẽ bị giới hạn trong doanh trại”
Sau khi nói xong, cô đi về phía xe trước khi Trần Tuấn Anh kịp phản ứng.
“Sao trên đời này lại có người phụ nữ xấu như cô!” Anh ta tức giận nhảy lên một cách tuyệt vọng…
Khi Chu Hoàng Anh trở về nhà thì đã hơn ba giờ sáng.