Lâm Ngọc Linh vội vàng giữ cô lại: “Được rồi, cậu đừng can thiệp vào, bọn họ cũng chỉ nói một chút mà thôi.
Cũng không gây tổn hại gì đối với tớ, không đau không ngứa”
“Nhưng cậu không sợ truyền đến tai ngài thủ trưởng sao?”
Nghe vậy, trong mắt của Lâm Ngọc Linh rốt cuộc lóe lên một tia dao động, ngay khi Hà Thanh Nhàn cho rằng cô sẽ thỏa hiệp tranh thủ đi nói chuyện, thì nhìn thấy mặt mày cô lóe lên một sự khẳng định: “Anh ấy có phán đoán của chính mình, sẽ không tin những lời đồn đãi vô căn cứ đó.
”
Hà Thanh Nhàn: “…”
“Cậu rất rảnh rỗi phải không, tớ ra cho cậu mấy câu hỏi, nhanh chóng ở đây làm cho xong để tớ kiểm tra!” Lâm Ngọc Linh từ trong túi xách lấy ra một đề cương rất dày.
“Cậu, cậu!” Hà Thanh Nhàn chỉ vào đầu.
Lâm Ngọc Linh, như thể cô ấy muốn cạy đầu gỗ của cô ra.
Nhưng, cô ấy lại rất hâm mộ cái tính không sợ hãi lời đồn đại này, trong cơn bất lực, cô ấy cũng chỉ có thể nuốt sự tức giận vào bụng rồi ngồi lại xuống ghế.
Nhà họ Chu.
“Vút! Một tiếng kêu gào nhớ thương, Trần Tuấn Anh mặc đồ màu trắng lắng lơ chui vào phòng làm việc như bóng ma Chu Hoàng Anh đang cúi đầu xử lý văn kiện: “Có chuyện gì? Cũng không biết gố cửa sao?”
“Đã lúc nào rồi, anh còn có tâm tư nói lời này, chúng ta nhanh đi cứu chị dâu đi, nếu không một lát nữa chị ấy sẽ bị quần chúng ẩu đả mất!” Trân Tuấn Anh ấn hai tay lên bàn, cực kỳ cấp thiết nói.
Nghe thấy có liên quan đến Lâm Ngọc Linh, Chu Hoàng Anh mới ngẩng đầu lên, hỏi: “Có ý gì?”
Trần Tuấn Anh vội vàng rút điện thoại từ trong túi ra, mở đoạn video hiện đã lan truyền khắp trên mạng cho Chu Hoàng Anh xem: “Gia, những người này rõ ràng là bị mua chuộc nói bậy bạ, một cô gái tốt như chị dâu sao có thể làm ra chuyện đê tiện được!”
Chu Hoàng Anh kiên nhẫn xem toàn bộ video, mày hơi cau lại, không nói gì.
“Gia, anh lại làm gì vậy!” Trần Tuấn Anh luôn miệng thúc giục.
Chu Hoàng Anh ném chiếc điện thoại trong sách vào trong ngực anh ta: “Cầm đi!
Không muốn chạy bộ thì yên lặng rời đi cho tôi!”
Nói xong, anh lại tiếp tục cúi đầy xử lý giấy tỜ.
Trần Tuấn Anh suýt nữa sụp đỡ, anh ta ôm đầu đau khổ thay cho Lâm Ngọc Linh: “Gia, em nhìn lầm anh rồi, hóa ra anh là một người đàn ông nhẫn tâm như vậy, chị dâu bây giờ đang rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng, anh còn có lòng để làm chuyện khác: “Tôi tin cô ấy”
Chu Hoàng Anh bình tĩnh nói một câu: “Chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, tự cô ấy có thể giải quyết được, không cần tôi động tay”
Anh thật sự không để lộ một chút lo lắng nào.
Trên thực tế, nếu thật sự là chuyện có thể gây ảnh hưởng lớn vậy anh tuyệt đối sẽ không khoanh tay nhìn.
Chu Hoàng Anh nhận một cuộc gọi, dường như chuyện gì rất quan trọng, xách tài liệu lên, đứng dậy rời khỏi ghế: Thấy anh muốn rời đi, Trần Tuấn Anh vội vàng hỏi ra sự khó hiểu trong lòng: “Gia, vì sao anh tin tưởng chị dâu như vậy, nếu chị ấy giải quyết không nổi thì sao?”
Chu Hoàng Anh quay đầu lại mỉm cười nói: “Bởi vì cô ấy là vợ tôi, người phụ nữ tôi thích sẽ không yếu đuối như vậy”
Chỉ trong nháy mắt đã đến kỳ thi cuối tháng.
Từ sáng sớm, Hà Thanh Nhàn đã bắt đâu lạy trời lạy đất lạy thần tiên, kỳ thi hàng tháng lần này rất quan trọng, liên quan đến việc phân công tương lai của các cô.
Lâm Ngọc Linh đã chuẩn bị đầy đủ, vì vậy cô tương đối thoải mái so với mọi người.
Nhưng rơi vào của mọi người lại trở thành: “Các cậu đã xem video đó chưa, sự tích của Lâm Ngọc Linh đã truyền khắp nơi rồi đấy!”
“Đương nhiên rồi, lửa lớn như vậy làm sao có thể chưa ai xem được, các cậu xem kỳ thi lần này cô ta thoải mái như vậy, chắc chắn là đã làm tốt các mánh khóe gian lận rồi”
Tay Lâm Ngọc Linh nắm chặt lại thành một năm đấm, cô hít sâu ép bản thân kiềm chế uất ức cuộn trào mãnh liệt trong lòng.
“Yên lặng hết cho tôi! Ở đây là phòng thi, không phải chỗ các cô cậu ở!”
Đến khi chủ nhiệm đưa giáo viên giám thị bước vào, lạnh mặt gầm nhẹ.