Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 208: Có Thể Buông Ra Được Chưa






Hôm nay Hà Thanh Nhàn gặp được Chu Hoàng Anh nên đã chú ý ăn mặc sang trọng một chút, chiếc váy màu vàng nhạt, tóc đuôi ngựa xoăn nâu vàng, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng thanh tao.

Nhìn cực kỳ dễ thương.

Trần Tuấn Anh như có được nguồn năng lượng khổng lồ, chớp mắt đã bắt đầu lên tiếng: “Ây yo yo! Anh, chị dâu, vợ chồng anh chị có cần phải đối tốt với thăng em này vậy không, biết em đây cứ mãi độc thân cũng không dễ dàng gì, cho nên đi tìm một mỹ nữ đến góp vui với em phải không!”
Cậu ta bay vút một cái liền xuất hiện trước mặt Hà Thanh Nhàn, Lâm Ngọc Linh nhanh chóng bảo vệ cô: “Cậu… cậu muốn làm gì! Tôi nói cho cậu biết, Thanh Nhàn là bạn tốt nhất của tôi, cô ấy đến tham gia tiệc nướng chứ không phải đến góp vui với cậu đâu”
Trần Tuấn Anh tai trái nghe vào, tai phải lại cho đi ra.


Suy nghĩ nhiều làm gì!
Có ‘đồ chơi’ là được!
Hà Thành Nhàn quan sát Trần Tuấn Anh, rồi lại hoài nghỉ nhìn Lâm Ngọc Linh.

Lâm Ngọc Linh bất lực giải thích: “Cậu ấy là cảnh vệ trong quân khu, cũng là anh em tốt của Chu Hoàng Anh!”
Hà Thành Nhàn đột nhiên hiểu ra, đưa tay ra hướng đến Trần Tuấn Anh: “Xin chào, tôi là Hà Thanh Nhàn, rất vui được quen biết anh”
“Anh là Trân Tuấn Anh, cũng rất vui được quen biết em” Anh ta nhanh chóng bắt tay cô, quả nhiên tay của mỹ nữ lúc nào cũng mềm mại nhỉ!
Dường như anh bắt tay đến nghiện rồi thì phải, bất kể Hà Thanh Nhàn có giảng co thế nào anh đều không chịu buông ra.

Hà Thanh Nhàn có chút không nhãn nại nữa mà chau mày, nếu không vì nể mặt Chu Hoàng Anh và Lâm Ngọc Linh, e là cô sớm đã đánh anh ta một trận rồi.

Bất lực, cô nghiến răng nghiến lợi hét lên: “Có thể buông ra được chưa?”
Lúc này Trần Tuấn Anh mới phản ứng lại, anh ta buông tay Hà Thanh Nhàn ra, rồi lại liếc mắt đưa tình với cô mà nói: “Người đẹp, cô có phát hiện ra trên mặt có chút đồ không?”
Dính đồ sao?
Hà Thanh Nhàn nhanh chóng đưa tay lên sờ mặt mình, vẫn tốt mà, lớp trang điểm cũng không bị nhòe mà.


Trần Tuấn Anh khẽ cười nói: “Dừng lại trên gương mặt em có ánh mắt của anh”
Hà Thanh Nhàn và Lâm Ngọc Linh: “…
Cảm giác như răng sắp rụng ra luôn rồi, cách thức tán gái này thì chỉ có mỗi mình Trần Tuấn Anh thế gian không có người thứ hai Chu Hoàng Anh gọi Lâm Ngọc Linh đi qua cùng nướng thịt, điều này lập tức giúp Trần Tuấn Anh tạo ra cơ hội tiếp xúc riêng tư.

Anh ta vui mừng khôn xiết chạy đến bên cạnh Hà Thanh Nhàn, cầm theo một ly rượu vang đỏ cao cấp: “Nào, Ánh trăng chiếu sáng đầu giường; Ngỡ là mặt đất phủ sương móc dày; Ngẩng đầu ngắm ánh trăng đầy; Cúi đầu thì lại gặp ngay mỹ nhân! Một cảnh quá đỗi xinh đẹp!”
Hà Thanh Nhàn lạnh lùng nhìn anh ta, cô đã tự động thêm anh vào danh sách đen, hoàn toàn không tìm ra được điểm gì tốt.

“Anh muốn làm gì? Nói một lượt ra xem nào, tôi không muốn nhìn thấy anh lượn qua lượn lại trước mặt tôi nữa!”
Trần Tuấn Anh đợi mỗi câu nói này, anh ta nhanh chóng móc ra từ túi quần điện chiếc.

thoại của mình, cười nói: “Người đẹp, cho số điện thoại đi! Bạn thân của em và Thủ trưởng của anh bên nhau rồi, sau này chắc chẳn có rất nhiều cơ hội phải gặp mắt, như vậy thì chúng ta cũng tiện liên lạc với nhau nhiều hơn”
“Được thôi!”
Hà Thành Nhàn đón lấy điện thoại của anh, nhanh chóng viết lên số điện thoại của mình.

Trần Tuấn Anh đắc ý nhướn mày: “Anh rất thích người thẳng thắn như em! Sau này có chuyện gì bất cứ lúc nào cũng có thể tìm anh giúp đốt”

“Vậy thì tôi phải cảm ơn sự chu đáo của Trần cảnh vệ rồi.


Trần Tuấn Anh vui vẻ hua tay: “Xin đừng nói những câu khách sáo như vậy! Anh rất thích phục vụ những người đẹp!”
Anh đưa tay ra muốn lấy lại điện thoại của mình, nhưng Hà Thanh Nhàn lại nhanh chóng né đi.

“Muốn lấy sao?”
Đôi môi hồng của cô cong lên, nụ cười vô cùng mờ ám Trần Tuấn Anh ngây người vài giây, ám muội nói: “Nghịch ngợm! Nhanh đưa điện thoại cho anh nào! Chúng ta có thể mượn cơ hội này nói những chuyện khác nữa mà”
“Được thôi!” Hà Thành Nhàn cười đồng ý, cô di chuyển điện thoại của Trần Tuấn Anh đến trước mặt anh ta: “Đến đây mà lấy!”
Trần Tuấn Anh cười, một lần nữa đưa tay ra lấy, nhưng mà chưa kịp tiếp cận thì đã bị Hà Thành Nhàn giật lại, ném thẳng chiếc điện thoại trong tay vào trong hồ nước nóng.