Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 182: Trời Ạ Vậy Mà Lại Là Ngài Thủ Trưởng






Có một thì có hai, có hai sẽ có ba, dần dần tiếng mọi người bàn luận về bài đọc đã che luôn tiếng những người ủng hộ Tạ Miên.

“Đây…đây rốt cuộc là chuyện gì vậy!” Ban giám khảo mang vẻ giận dữ đứng dậy khỏi ghế.

Sắc mặt Tạ Miễn thảm hại như tro tàn, nhưng lại không nói bất cứ câu nào.

Cô ta đoán mình có thể sẽ gây ra tranh luận, nhưng không ngờ tiếng phản bác lại lớn như vậy, trực tiếp vang lên tới tận sân khấu.


Nhưng vấn đề càng khó khăn hơn còn ở đằng sau.

Két Một tiếng mở cửa kéo dài, chỉ thấy bên ngoài có một người đàn ông đang chầm chậm đi từ đầu bên kia hành lang tới.

Ở xa, khuôn mặt có hơi mơ hồ, nhưng cho dù ở xa cũng có thế cảm nhận được khí thế áp đảo của người nọ.

Những người xem ngồi ở hàng sau cùng nhìn rõ được khuôn mặt người đàn ông trước tiên, ăn ý mà cùng nhau đứng đậy khỏi ghế, che miệng hô lên: “Trời ạ, vậy mà là ngài Thủ Trưởng!” Thủ Trưởng?
Nghe thấy lời này, người trong cả hội trường đều nổ tung!
Bọn họ dường như đều đứng dậy khỏi ghế, vươn đầu ngó qua, tranh thủ nhanh nhất được nhìn thấy khuôn mặt của Thủ Trưởng.

Giám khảo cũng hoàn toàn không ngờ được, thật ra bọn họ đều biết bên tổ chức có mời Chu Hoàng Anh, nhưng vẫn luôn không có tin tức gì đáp lại.

Hơn nữa bọn họ cũng biết loại hoạt động nhỏ như họ thì Chu Hoàng Anh chắc chắn sẽ không để vào mắt, nên cũng chẳng ôm hy vọng gì.

Nhưng…không ngờ, bây giờ Chu Hoàng Anh thật sự đến rồi!
Bọn họ mau chóng chỉnh đốn bản thân, vội vàng bước tới nghênh đón: “Ngài Thủ Trưởng, không ngờ thật sự là ngài, ngài nên nói sớm với chúng tôi một tiếng để chúng tôi biết mà ra cổng nghênh đón ngài mới phải!”
Chu Hoàng Anh nhàn nhạt liếc mắt, trả lời: “Không cần! Tôi chỉ đến xem thử thôi”
“Nhưng đây đối với chúng tôi mà nói đã là bất ngờ và thu hoạch cực kỳ lớn, dù sao có thể mời được ngài là một chuyện không dễ dàng gì” Giám khảo cực kỳ biết nói chuyện.


Chu Hoàng Anh nâng mắt liếc lên sân khấu một cái, rồi liền thu tầm mắt lại, ánh mắt xa cách kia cứ như không quen biết Tạ Miên vậy.

Anh bước chân đi về phía trước.

Bước đi của anh không tính quá nhanh, điều này vừa vặn thỏa mãn được lòng tò mò muốn nhìn mặt anh của các khán giả.

Chỉ thấy tất cả mọi người trong mắt đều bắn ra tim: “Thủ Trưởng còn đẹp trai hơn cả trên tivi luôn!
“Phải đó! Phải đó, bình thường Thủ Trưởng làm người khiêm tốn, số lần được lên ống kính cực kỳ ít ỏi, bây giờ nhìn thật đúng là chẳng khác gì minh tinh mài”
“Nói bậy, rõ ràng là cao hơn hẳn một đẳng cấp Chu Hoàng Anh làm như không nghe thấy những lời bàn tán xung quanh, đi đến vị trí thuộc về anh ngồi xuống.

“Anh… Hoàng Anh!” Tạ Miên có hơi hoảng hốt gọi.

Sao anh lại đột nhiên tới đây? Tại sao bên cô ta lại chẳng có chút tin tức nào?
“Này này, cô Ngọc Lan, cho dù là ngài Thủ Trưởng tới thì cô cũng đừng hòng mượn chuyện này để tránh né chủ đề, cô nhất định phải giải thích rõ ràng, tại sao lại lừa gạt chúng tôi mà đọc một bài văn hoàn toàn không liên quan?
“Tôi.

.


” Trên mặt Tạ Miên hiện lên vẻ quẫn bách, cô ta ác độc mà nhìn người xem đột nhiên nói chuyện này.

Ở dưới sân khấu, đôi mắt Chu Hoàng Anh vẫn luôn quan sát tình hình xung quanh Tạ Miên, nếu cô ta không cho ra được lời giải thích, thì chắc chắn sẽ để lại ấn tượng không tốt trong lòng anh.

Nghĩ vậy ánh mắt Tạ Miên liền trở nên cực kỳ đáng thương, cô ta cố gắng ép cho hốc mắt mình tràn đầy nước mắt: “Xin mọi người đều yên tĩnh một chút! Đều tại tôi không tốt, không giải thích ngay từ đâu cho mọi người, thật ra bài mo-rat đó chỉ là bạn tôi nhất thời làm ra, công bố lên cũng chỉ muốn được chia sẻ, căn bản không phải dùng cho buổi thi đấu này.

.


Cô ta nói cực kỳ hoàn hảo, khiến người ta không soi ra được bất cứ chỗ nào không tốt.