Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 160: Vợ Của Anh Đi Chơi Sao Lại Phải Tiết Kiệm






Đến siêu thị, đi bên cạnh mình là một ông chồng giàu có, không cần phải suy nghĩ nhiều, chỉ sau 10 phút, giỏ hàng của Lâm Ngọc Linh đã đây ắp đồ.
Lâm Ngọc Linh ai oán nhìn Chu Hoàng Anh: “Hoàng Anh, em chỉ là đi dã ngoại một hôm thôi mà, anh không cần mua cả siêu thị cho em đâu.”
“Cứ để anh mua cho em, lỡ đến lúc đó em cần mà lại không mua được thì sao?” Chu Hoàng Anh bình thản trả lời.
“Hơn nữa vợ của anh đi chơi sao lại phải tiết kiệm Anh nhéo mũi cô.
Lâm Ngọc Linh lần này không thể nói gì, chỉ đành mặc anh kéo đi tính tiền.
Bởi vì không kịp đến tập trung với nhóm Chung Thành, Lâm Ngọc Linh gọi điện cho anh, bảo họ cứ đến núi Nữ Oa trước đợi cô.
Trông thấy cô vất vả xách bốn túi đồ to đến, Chung Thành vội vàng chạy đến xách giúp cô.


Anh có chút kinh ngạc, hỏi cô: “Ngọc Linh, sao em mang nhiều đồ đến vậy? Tài xế đâu?”
“Tài không lên sườn núi được, anh ấy đưa em đến đường cái thôi”.

Lâm Ngọc Linh giấu chuyện Chu Hoàng Anh đưa cô đến, đề cô lau mồ hôi trên phòng mọi người hỏi nh trán, nói: “Hôm qua em đã hứa là sẽ phụ trách kinh phí chuyến đi rồi mà.

Bởi vì không biết mọi người thích gì nên mỗi thứ em lấy một ít, tích tiếu thành đại, haha”
*OaI Ngọc Linh thật lợi hại! Vốn dĩ anh nghĩ đồ bọn anh mua là đủ rồi nhưng xem ra không là gì so với đồ của em nha!” Tiểu Mai mở đi mở lại từng túi đồ, hào hứng nói.
“Mọi người cũng mua ư?”
“Đúng thế” Tiểu Mai chỉ tay, cách đó không xa có một túi đồ ăn bé xíu như hạt cát vậy.
“Lúc đó bọn anh cũng chỉ muốn đùa em.
thôi, chứ sao có thể đế một cô gái trả tiền chứ!”
Lâm Ngọc Linh bất đắc dĩ cười: “Không có gì, nếu còn thừa thì để sau này ăn cũng được”
“Đúng vậy, ai lại bỏ đi nhiều đồ ăn như thế bao giờ.” Đại Thành hào hứng nói: ‘Mọi người đến đủ rồi.


Xuất phát thôi.”
Lời của Đại Thanh vừa dứt, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Ai nói đã đến đủ rồi?”
Nghe vậy, mọi người đều quay lại, nhìn theo hướng giọng nói.
Là Annie.
Cô bước đến bên bọn họ.
Vừa nhìn thấy cô, Đại Thành liền nghiêm ‘Sao cậu lại đến đây? Ai gọi cậu tới?”
Annie lạnh lùng cười nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn…
Chung Thành dơ tay thừa nhận: “Anh Đại Thành, là em gọi cô ấy đến.”
“Em điên rồi à? Sao lại rủ một người không coi ai ra gì như cô ấy đến đây? Định phá hỏng chuyến đi của chúng ta sao?” Đại Thành phẫn nộ, không hề hài lòng chút nào với sự xuất hiện của Amnie.
“Em chỉ nghĩ rằng Annie chơi với nhóm của chúng ta lâu như vậy, đều là người một nhà cả, thiếu đi cô ấy cũng không hay.

Hơn nữa chúng ta có thể nhân cơ hội này để hàn gắn lại tình cảm..” Chung Thành nói Đại Thành lạnh lùng “Hừ” một tiếng: “Người một nhà? Chắc chỉ có mình em thừa nhận thôi.

Anh thấy cô ấy từ trước đến nay đâu có coi chúng ta là người nhà.”

“Hừ! anh ăn nói kiểu gì đấy?” Một người bạn đứng bên cạnh _ Annie không nhịn được.
nữa, bực tức nói.
“Sao anh có thể nói Annie nhà tôi như vậy? Đúng là không có chút lương tâm.

Cô ấy vì các người đã bỏ ra không ít công sức”
Đại Thành không cam lòng: “Cô là ai? Ở đây có chỗ cho cô nói sao?”
“Thôi, đừng cãi nhau nữa” Annie chen vào giữa, cô nghe bọn họ cãi nhau đến ù cả tai rồi.
Cô nhìn Đại Thành, giọng nói kiên định: “Là Chung Thành mời tôi đến đây, lúc trước nghĩ rằng đến đây sẽ phải gặp cậu nên tôi có chút do dự không biết có nên đi hay không.
Nhưng giờ tôi quyết định rồi, tôi nhất định phải tham gia chuyến dã ngoại này, làm cậu ngứa mắt đến phát điên thì thôi.”
Nói xong, cô kéo bạn mình đi lên núi trước.
Đại Thành bực tức: ‘Bà cô này, một chút đạo lý cũng không nói được”