Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 11: Không Có Sự Cho Phép Của Ông Chủ Thì Cô Không Thể Rời Khỏi Đây






Im lặng một lúc, Lâm Ngọc Linh cảm thấy cơ thể rã rời, cô run rẩy mở mắt ra, nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của người đàn ông.

Anh đứng dậy, lấy một chiếc khăn tắm từ trên giá treo quần áo, rồi cứ thế đi thẳng vào phòng tắm.
“Cô yên tâm, tôi không có hứng thú với một con cá chết”
Trước khi bước vào, anh lạnh lùng nói một câu như vậy.
Lâm Ngọc Linh lau mặt một cái, cắn chặt răng, tay nằm chặt lại thành quyền.

Cuối cùng cô không nói gì, dáng vẻ vừa oan ức vừa tức giận khẽ cắn môi.
Cô cũng không phải là ‘Gái’, anh dựa vào đâu mà nói muốn ngủ thì ngủ chứ?

Nếu anh không phải là Chu Hoàng Anh, là người đàn ông mà cô ngưỡng mộ nhiều năm thì cô đã giết anh ta bằng một ngụm soda muối rồi.
Tiếng nước chảy “Rào rào” trong phòng tăm cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Ngọc Linh.

Qua lớp kính mờ, cô nhìn thấy dáng người như ẩn như hiện bên trong.
Phải làm sao bây giờ?
Lâm Ngọc Linh do dự một lát, sau đó xuống giường một cách chậm rãi, nhặt quân áo rơi dưới đất lên rồi mặc từng cái vào.
Trong suốt thời gian này cô không hề phát ra một tiếng động nào.
Sau đó, cô chậm rãi đi về phía cửa phòng, lúc đi qua cửa phòng tắm, cô dừng lại một chút, cau mày suy nghĩ, sau đó cúi đầu nhanh chóng bước đi như bị dã thú đuổi theo.

Vì thế cô đã không nhìn thấy ánh mắt đầy phức tạp của người nào đó.
Biệt thự rất lớn, trang trí cũng rất có phong cách.

Lâm Ngọc Linh rẽ bảy tám lần mới nhìn thấy một cái cầu thang xoắn ốc.
“Cô gái này, xin hãy dừng bước”
Đột nhiên một người phụ nữ trung niên có vẻ là quản gia từ đâu bỗng xuất hiện, chặn đường đi của cô.
“Có chuyện gì không?” Lâm Ngọc Linh cau mày, cố kiềm chế sự thiếu kiên nhẫn.
“Không có sự cho phép của ông chủ thì cô không thể rời khỏi đây”
Nghe thấy lời nói cương quyết của bà ấy, Lâm Ngọc Linh hơi ngạc nhiên, sau đó cô nở nụ cười lạnh lẽo: “Muốn đi hay ở là quyền tự do của tôi, bà không có quyền ngăn cản tôi.
Mau tránh ra.”

Nói xong, cô định lách qua người đối phương nhưng lại bị ngăn cản tiếp, vẫn là câu nói kia: “Không có sự cho phép của ông chủ thì cô không thể rời khỏi đây”
Lâm Ngọc Linh thật sự bị chọc giận cười ra tiếng, cô không thèm lãng phí thời gian đôi co với bà ấy nữa, muốn nhanh chóng đi ra ngoài.

Nhưng hiển nhiên chướng ngại vật trước mặt hoàn toàn không có ý định buông tha cho cô, vẫn cố chấp đứng tại chỗ.
“Tránh ra, nếu không tôi không khách khí nữa đâu”
“Không được! Không có ông chủ…
Lần này lời nói máy móc của quản gia còn chưa kịp nói hết thì đã bị giọng nói của người đàn ông từ xa truyền đến cắt ngang.
“Để cô ấy đi”
Giọng nói lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm.
Lâm Ngọc Linh quay đầu lại thì bắt gặp một đôi mắt đen lạnh lùng, âm trầm, Chỉ thấy Chu Hoàng Anh đang mặc một cái áo choàng tắm màu đen, mái tóc ướt sũng vẫn còn đang nhỏ nước.

Thân thể cao lớn đứng ở đầu cầu thang, từ trên cao lạnh lùng nhìn chăm chằm cô, dáng vẻ như một vị thần tiên không vướng khói lửa nhân gian.

Thờ ơ, lãnh đạm, xa cách, nhưng cũng vô cùng cao quý.
Lâm Ngọc Linh chỉ nhìn thoáng qua liền nhanh chóng thu tầm mắt.
Cô không dám nói thêm gì nữa, cứ thế xoay người muốn rời đi, nhưng câu nói ngay sau đó của người đàn ông này khiến tâm trí cô rối loạn.
“Những lời tôi đã nói trước đó cô cứ suy nghĩ kĩ đi, vẫn có hiệu lực như cũ”
Thái dương Lâm Ngọc Linh nhảy một cái, vội vàng thu lại suy nghĩ trong lòng, gần như.
chạy trốn đi nhanh về phía cửa.

Rầm”
Đột nhiên đầu cô đập vào một bức tường bằng thịt cứng rắn, Lâm Ngọc Linh theo bản năng nói lời xin lỗi.
“Thật xin lỗi”
Lúc cô ngẩng đầu lên lại thấy một người đàn ông mặc quân phục, nhìn cô với vẻ mặt quái dị, giống như thấy quỷ, vừa kinh ngạc vừa giật mình: “Cô, cô là… ai?”
Ai đây?
Hình như bọn họ không quen biết nhau?
Lâm Ngọc Linh không hiểu gì hết.
”A, cô chờ một chút”
Trần Tuấn Anh nói với cô một câu, sau đó ngẩng đầu nhìn Chu Hoàng Anh đứng ở sau lưng cô.

Khuôn mặt trở nên nghiêm túc, giọng nói cũng trở nên nghiêm nghị: “Thủ Trưởng, ông muốn anh về quân khu một chuyến”
Chu Hoàng Anh hơi nhướng mày, trầm giọng hỏi: “Có việc gì sao?”
“Đợi lát nữa Thủ Trưởng sẽ ” Giọng của Trần Tuấn Anh mang theo một loại cảm giác mập mờ.
Chu Hoàng Anh “Ừ” một tiếng, không hỏi thêm gì nữa: “Tôi đi thay quần áo”