Ông Xã Là Cha Nuôi

Chương 29: Sự Dịu Dàng Hiếm Có






"Ông thật sự không phải là người bình thường."
Uyên Kha vừa liếc hắn thật sắc bén vừa phát ra một câu xanh rờn.

Còn về việc lãnh đạo đột nhiên ra lệnh thay đổi kế hoạch, chắc chắn có liên quan đến lão ta.

Cô không thèm tiếp tục đóng vai con ngốc mà luôn miệng hỏi ông ta chuyện này chuyện kia nữa.
"Ta có thể xem như đây là lời khen.

Ngụ ý là "cha nuôi, người thật phi phàm.

Con yêu người".

Có phải con muốn nói như vậy hay không?"
Đường Vũ Thuần tâm trạng không tồi, hắn cợt nhả nói.
Ông ta có bệnh hả?
"Ảo tưởng viển vông." - Uyên Kha dứt khoát không thèm nói chuyện với hắn, cô lẩm bẩm mắng hắn một câu rồi nhắm mắt giả vờ ngủ.
Nếu một ngày cô trở nên điên điên dại dại, đừng nghi ngờ gì cả.

Các bạn độc giả thân mến, cô chính là bị tên cha nuôi vô liêm sỉ kia hãm hại đấy.
Chuyên cơ riêng quả thực phát huy tác dụng của nó, chẳng mấy chốc Uyên Kha cùng Đường Vũ Thuần đều về đến thành phố S.

Chiếc máy bay trực tiếp đáp ngay xuống khoảng sân rộng của tòa thành.

Cô chỉ mới rời khỏi nơi này chưa được một tuần thì phải trở về đây rồi.
Trần Lệ và tất cả người hầu bên trong tòa thành nghe thấy tiếng động lớn liền vội vàng chạy ra ngoài xem.
Cánh cửa máy bay bắt đầu từ từ mở, Uyên Kha chẳng buồn quay sang chờ đợi ai kia, cô nhanh chân bước xuống.
"Bác quản gia, con nhớ người quá!" - Uyên Kha vui vẻ nhảy lên và lao đến chỗ Trần Lệ, trao cho người phụ nữ quan trọng thứ hai trong cuộc đời mình một cái ôm thắm thiết.
Trần quản gia hai mắt đỏ ửng, bà nghẹn ngào nói: "Tiểu thư, ta cũng rất nhớ người.


Người đi đường có mệt không?"
"Dạ không ạ, con hiện tại khỏe lắm, còn có thể chạy thêm vài vòng ấy chứ."
Trần Lệ yêu thương xoa đầu cô, sống bên cạnh nhau suốt từng ấy năm, lần đầu tiên Kha nhi phải xuất ngoại bà đã rất lo lắng.

Chỉ khi nghe ngóng được tin tức cậu chủ cũng sẽ bay sang bên đấy ngay sau tiểu thư, bà cũng an tâm đôi ba phần.
Trần Lệ nhẹ nhàng mắng yêu: "Người thật là, mau mau vào trong, ta đã chuẩn bị cho người những món ngon người thích ăn nhất."
Uyên Kha nghe thấy vậy, hai mắt chợt lóe lên như có ánh sao sáng lấp lánh vụt qua.

Cô hí hửng ôm lấy cánh tay Trần quản gia.

Đám người hầu xung quanh cũng bị không khí thoải mái này hấp dẫn, bọn họ vui lây theo nên rối rít phụ họa.
"Đúng đấy tiểu thư, Trần quản gia đã mất cả buổi tối gấp rút chuẩn bị cho người."
"Phải phải, bọn em còn chưa kịp nghỉ ngơi sớm như thường lệ thì Trần quản gia nhận được cuộc gọi từ cậu chủ rồi."
"Tiểu thư, người nhất định phải thưởng thức tất cả món ăn đấy."
"Hừ." - Một tiếng hắng giọng đột ngột vang lên, cắt ngang những lời nói của đám người hầu.
Tất cả mọi người bây giờ mới chú ý đến, chủ nhân của bọn họ không biết từ bao giờ đã đứng đấy.

Hắn ta toàn thân phát ra tia cảnh báo "bất khả xâm phạm", lãnh đạm đứng yên phía sau lưng Uyên Kha rồi nhìn chằm chằm cô.

Đường Vũ Thần mang trên mình khí chất lạnh lùng cố hữu từ nhỏ đến lớn.

Trần Lệ còn nhớ lúc hắn 5 tuổi, lão gia dù bận trăm công ngàn việc ở công ty nhưng vẫn không quên dắt hắn ra ngoài chơi như bao đứa trẻ khác.

Lần đó Đường Việt Âu đưa con trai đến viện bảo tàng động vật để xem các loại hóa thạch khủng long.

Trên đường đi về lúc đang chờ đèn đỏ, bỗng nhiên xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.

Từ xa vọng tới tiếng lớn còi xe cảnh sát réo inh ỏi, đường phố bắt đầu náo loạn, dân chúng thi nhau hò hét kinh hãi.

Ra là có xe cảnh sát gắt gao đuổi theo một kẻ đang chạy chiếc mô tô phân khối lớn.

Tên tội phạm đó lạng lách rất ghê gớm, hắn ta liên tục vặn gạ hết cỡ, vượt qua tất cả chiếc xe trên đường.

Đường lão gia ngồi bên trong chiếc Maybach quan sát tình hình.

Tên đó cùng đám cảnh sát ở phía đối diện ngày càng tiến tới gần chỗ hai cha con bọn họ.
Cuối cùng, điều gì đến sẽ đến.

Chiếc xe mô tô vì chạy hết tốc lực, khiến thân xe lệch đi ngã lật xuống trượt dài trên đường.

Còn gã đàn ông kia thì bị văng một vòng lên cao, rơi chuẩn xác vào tấm kính chắn gió của chiếc xe Đường lão gia yêu thích.
Gương mặt máu me của tên tội phạm trực tiếp đối diện với vị trí Đường Vũ Thuần đang ngồi.

Tuy nhiên hắn không hề tỏ ra hoảng hốt hay sợ hãi.

Đường Vũ Thuần lơ đãng rời mắt khỏi màn hình máy tính bảng.

Hắn trông thấy xác chết ngay trước mặt rồi lại như không có việc gì mà tiếp tục nghiên cứu mấy tấm ảnh vừa chụp được ở viện bảo tàng.
Đường Việt Âu khi ấy đã rất bất ngờ trước phản ứng này của con trai.

Thằng bé còn từ tốn nói: "Anh ta sống cũng thật đáng tiếc."
"Thiếu gia."
"Thiếu gia."
"Chào mừng thiếu gia trở về."
"Chào mừng thiếu gia."
Đồng loạt đám người hầu lo sợ vội vàng chào đón Đường Vũ Thuần.

Mặt hắn không có biểu cảm nào, hững hờ trước bọn người kia.
Uyên Kha trong lòng chán ghét không muốn để ý hắn, cô tươi cười với Trần quản gia: "Bác quản gia, con đói lắm rồi.


Chúng ta mau mau vào trong đi, con nhất định phải ăn sạch thức ăn mới hả dạ."
"Được, được."
Trần Lệ cùng Uyên Kha nắm tay dắt nhau vào trong.

Một số người hầu cũng định đi theo nhưng hiện tại Đường thiếu vẫn còn đứng bên ngoài.

Bọn họ không dám hé răng nửa lời hay hành động lỗ mãng.
Đường Vũ Thuần lần đầu tiên nếm trải cảm giác bị cho ra rìa.

Từ trước đến nay hắn vẫn luôn là trung tâm ở khắp mọi nơi.

Lần này thì triệt để không một ai thèm quan tâm hắn.

Mặt mũi Đường Vũ Thuần xám xịt như đít nồi.

Hắn sải chân đi vào, Vệ Ảnh bên cạnh cũng theo sau.
Uyên Kha đang vui vẻ gắp đồ ăn lia lịa, có trời mới biết cô sắp đói chết mất.

Từ lúc ở buổi tiệc cô có được ăn miếng nào đâu, toàn cam chịu nghe Khương tổng, Khương phu nhân và Đường biến thái, à nhầm Đường lão đại nói qua nói lại.

Anh một câu, tôi một câu xong liền kéo cô trở về.

Sau đó còn gặp phải khủng bố đòi mạng, Kha tiểu thư thật sự hoàn toàn kiệt sức mất.
Trần Lệ tâm trạng khá tốt, bà chăm chú nhìn tiểu thư ăn một hồi rồi mới nói: "Tiểu thư, người ăn từ từ thôi kẻo mắc nghẹn."
"Vâng ạ."
Uyên Kha cười khì khì trông đáng yêu vô cùng.
Trần Lệ chợt nhớ cậu chủ vẫn chưa ăn gì, bà hâm nóng lại nồi cháo rồi bưng lên phòng.
"Cậu chủ, tôi đem thức ăn lên cho cậu."
"Vào đi."
Trần Lệ mở cửa đi vào, bà trông thấy Vệ Ảnh đang thay băng vết thương cho Đường Vũ Thuần.
"Cậu chủ...ngài..." - Trần Lệ hơi bất ngờ, bà nhìn thấy bụng hắn băng bó trắng toát nên có chút hoang mang.
Đường Vũ Thuần phất phất tay ý bảo không sao.
Trần Lệ biết điều im lặng không hỏi nữa, bà đặt tô cháo nóng lên chiếc bàn bên cạnh đầu giường.
"Cậu chủ, tôi có chuyện cần thưa."
Vệ Ảnh hiểu ý: "Lão đại, tôi xin phép ra ngoài canh chừng."
Đợi khi tiếng đóng cửa vang lên, Đường Vũ Thuần mới chờ đợi lắng nghe.
"Lão Trần bên đấy vừa gọi điện về cho tôi.

Ông ấy nhờ tôi chuyển lời với thiếu gia.

Một thời gian nữa lão gia và phu nhân sẽ quay trở về, hi vọng thiếu gia nhanh chóng đưa ra quyết định."
Gương mặt Đường Vũ Thuần tối sầm lộ vẻ không vui.

Hắn vừa cúi đầu sửa sang lại khuy áo vừa như cố ý hỏi: "Trần Sa có hỏi tin tức của Kha nhi không?"
"Chuyện này..." - Trần Lệ ngập ngừng bối rối.

Thú thật anh trai bà ta có hỏi thăm tiểu thư giúp Đường phu nhân.

Bởi vì đã mấy năm rồi, Đường Vũ Thuần không cho phép bà chủ liên lạc với Uyên Kha.

Con bé cũng vô tư nên tin lời nói dối của Trần Lệ, bà lừa cô rằng Đường phu nhân hiện tại đang sống ở khu vực độc lập nên mọi phương tiện liên lạc đều hạn chế, không thể gọi điện về như trước nữa.
Đường Vũ Thuần đã có được câu trả lời: "Trần quản gia, tôi không mong muốn bất cứ ai bên ngoài tòa thành có thể biết được tình hình của Kha nhi.

Tốt nhất lần sau bà nên biết cách xử lý, tôi không thích chứa chấp kẻ "ăn cây táo rào cây sung".

Bà hiểu không?"
"Vâng, tôi hiểu rồi.

Cảm ơn cậu chủ đã nhắc nhở."

Đường Uyên Kha sau khi ăn no nê một bụng đầy ứ thì đi tắm.
Cô lăn qua lăn lại trên giường cực kì thoải mái, mới xa cái giường thân yêu một tuần thôi mà cô đã nhớ nhung nó muốn chết rồi.

Uyên Kha mơ mơ màng màng dần chìm vào giấc ngủ.
Đến nửa đêm, vào lúc tòa thành yên tĩnh nhất.

Uyên Kha đang ngủ thì bị tiếng động sột soạt bên cạnh đánh thức.

Cô mệt mỏi hé mắt ra nhìn.

Đường Vũ Thuần giống như kẻ trộm, hắn đang chậm rãi lọ mọ lật chăn mền của Uyên Kha lên rồi đặt đít nằm xuống kế bên cô.
"Cha...cha nuôi."
Uyên Kha dần tỉnh táo hẳn, cô ngóc đầu dậy nhìn hắn đầy khó hiểu: "Ông đang làm cái gì vậy?"
Đường Vũ Thuần ngẩn tò te nhưng rất nhanh hắn liền thản nhiên quang minh chính đại, không ngại chai mặt nằm luôn lên giường cô con gái nuôi.
"Ông..."
Đường Vũ Thuần nghiêng người sang ôm lấy Uyên Kha.

Cô lập tức tỏ ra bài xích hành động này: "Buông ra."
Tên Đường biến thái chết tiệt, ông ta tính giở trò mèo mỡ gì ngay lúc này hay sao.

Thật tức chết mất, cô không phải công cụ giải tỏa dục vọng cho hắn đâu.

Cứ hễ tí cha nuôi lại mò sang phòng con gái nuôi, còn ra thể thống gì nữa đây.
"Suỵt.

Đừng quấy phá, ta đang bị thương." - Ngừng một lát, Đường Vũ Thuần khẽ vỗ lưng cô nhè nhẹ.

- "Ta chỉ ôm chứ có không làm gì khác.

Mau ngủ đi."
Sự dịu dàng hiếm có này khiến cô bất ngờ không thôi, Đường Vũ Thuần bị bắn trúng bụng chứ có phải bị bắn trúng não đâu.

Sao hôm nay hắn đột nhiên tử tế lạ lùng thế? Còn nhớ lúc hắn không đồng ý việc cô rời khỏi khách sạn, trông hắn cực kì độc đoán phũ phàng lắm.
Uyên Kha không phản ứng kịch liệt nữa, cô còn nhớ rõ Kiên Vũ Trấn từng nói việc về hai viên đạn bị bắn trúng rất sâu.

Đường Vũ Thuần suýt chút nữa là khó cứu vì vết thương đã ngấm nước sông nên nhiễm trùng nghiêm trọng.
Hơi thở đều đều của Đường Vũ Thuần phả lên đỉnh đầu Uyên Kha.

Cô nằm trong lòng hắn bỗng cảm giác thoải mái đến kì lạ.

Uyên Kha hồi nhỏ có thói quen thích được bác quản gia ru ngủ.

Chính xác là được Trần quản gia xoa xoa lưng cho.
Ngay lúc này, dường như Đường Vũ Thuần đã ngủ nhưng lại dường như còn thức.

Tay hắn vẫn như cũ kiên nhẫn vỗ từng nhịp trên lưng cô, việc mà rất lâu rồi Trần quản gia không làm để ru cô ngủ nữa.

Uyên Kha dần thả lỏng đầu óc, buông lơi cảnh giác mà an tâm nhắm mắt.