Ông Xã Là Bộ Đội Đặc Chủng

Chương 63: Quay phim




Ngô Ngôn nói là ngày nghỉ đều là thế giới hai người, nhưng hai người đã làm cha mẹ, lên trong lòng luôn nhớ đến bọn nhỏ, trong lòng không thoải mái vội vàng chơi vài ngày, liền dẹp đường về nhà. Nghĩ đến bọn nhỏ còn nhỏ, thật muốn ném bọn chúng đi ra ngoài chơi một lần. 

Hai bọn nhỏ nhìn thấy ba mẹ đi chơi vài ngày liền trở lại, vừa mừng vừa sợ, líu ríu quấn quýt lấy bọn họ nói mấy ngày nay bọn chúng đều làm cái gì, chơi cái gì, ăn cái gì. Nói đến hôm qua chạng vạng đi tản bộ, nhìn thấy có người chụp ảnh BLABLABLA... Tiểu Ngữ hưng phấn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhưng thật ra bộ dáng của bé Phúc Binh thì có vẻ tỏ ra không hứng thú, ngược lại nói buổi sáng mấy ngày này đều rèn luyện viết chữ. 

Chu Lăng cũng không để trong lòng, cơm nước xong xuôi liền thương lượng có phải hay không mang bọn nhỏ đi ra ngoài du lịch, vừa vặn trong TV chiếu diễn tiết mục phỏng vấn đoàn làm phim cổ trang ở tòa thành cổ của thành phố XX, ánh mắt Ngô Ngữ liền sáng lên, chỉ xem tivi kêu mẹ xem: "Mẹ, người ta đang quay phim, mau nhìn, quay phim. "

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn của con gái, Chu Lăng cực kỳ kinh ngạc. Nhắc tới loại tiết mục giải trí, kia đều là cảnh truy đuổi chém giết, mà con bé mới có sáu, bảy tuổi làm sao lại có thể hứng thú đến thể loại này như vậy? Chu Lăng nghĩ nghĩ, cố ý lấy điều khiển từ xa đổi kênh. 

Ngô Ngữ cái này không thể xem, kêu lên: "Mẹ, con muốn xem người ta quay phim!"

"Quay phim có cái gì đẹp mắt, "Chu Lăng làm bộ vô tình nói, "Lúc này chắc đang có phim hoạt hình... "

Ngô Ngữ bĩu môi: "Con không muốn xem phim hoạt hình, con muốn xem người ta quay phim. "Một bên nói một bên cầm điều khiển từ xa đổi lại kênh, đáng tiếc chờ bé đổi lại kênh kia thì tiết mục đã xong rồi. Ánh mắt bé Ngô Ngữ lập tức đỏ lên, bé không phải là đứa trẻ thích khóc, cũng không có khóc to đại náo, mà chính là cúi đầu xuống từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống. 

Chu Lăng lập tức liền hoảng, bởi vì hai đứa nhỏ này không hay khóc, cô vẫn thường xuyên trêu cợt bọn nhỏ, hôm nay bất quá là việc nhỏ, như thế nào lại liền khóc? Cô vội vàng đem bé Ngô Ngữ ôm vào trong lòng: "Ai nha, là mẹ không tốt, không lên đổi kênh, con đừng khóc a. Nếu không chúng ta vào bật máy tính tìm xem có hay không sẽ chiếu lại?" Cô dỗ không được tốt cho lắm, bé Ngô Ngữ càng ủy khuất, nức nở gật gật đầu, dùng tay lau nước mắt. "Được rồi đừng khóc, lại xoa đi xoa lại như vậy ánh mắt sẽ sưng lên. "Thằng bé kia từ nhỏ (tiểu nhân) đã bắt đầu thích làm đẹp, vừa nói quả nhiên cũng không dám xoa nhẹ, chỉ ngồi yên ở trong lòng mẹ, dùng ánh mắt đáng thương hề hề nhìn ba ba. 

Ngô Ngôn đối với loại ánh mắt này của con gái là không có lực phòng ngự, Thấy vậy liền ôm bé lại đây, hướng Chu Lăng nói: "Vừa vặn chúng ta còn chưa có quyết định đi du lịch nơi nào, không bằng đi đến tòa thành cổ ở thành phố XX chơi hai ngày. "

Chu Lăng do dự một chút, Ngô Ngữ đã muốn vỗ tay nhỏ bé vui vẻ nở nụ cười, lên cũng đồng ý. 

Trong tòa thành cổ ở thành phố XX có hơn mười ngôi nhà cổ từ thời xưa kiến trúc không đặc sắc cho lắm, nơi này là chỗ tập hợp của đoàn làm phim, ở chung quanh có thể nhìn thấy được đạo diễn, và các diễn viên. Mặc dù ở đây có hơn mười khách sạn lớn, nhưng bởi vì bây giờ là nghỉ hè mùa du lịch, bọn họ khó tìm được phòng trống, cho nên chạy tìm vài cái khách sạn mới tìm được phòng. 

Vé vào thăm quan ở trong thanh cổ có vẻ hơi đắt tiền, cũng may tiểu Ngữ còn nhỏ, có thể được miễn phí, bé Phúc Binh thì mua mất nửa vé, nên giảm đi không ít tiền. Ý tứ của Chu Lăng là đi xem hết mấy cái thành cổ nổi tiếng ở đây, nhưng tiểu Ngữ ầm ỹ muốn đi xem người ta quay phim. Vì vậy lại phải theo ý con gái đi đến xem người ta quay phim, 

Vận khí bọn họ thật là tốt, vừa mới tiến vào thì thấy có đoàn làm phim đang bận rộn phong tỏa các khu vực diễn, một số tuấn nam mỹ nữ đều mặc trường bào đi đi, đi lại. Ánh mắt tiểu Ngữ tỏa sáng, không chịu đứng yên, còn học làm theo các động tác giống như các diễn viên. 

Tiểu từ kia được cái có năng khiếu trời cho, cho nên lúc chụp ảnh chưa bao giờ làm những động tác cứng ngắc hoặc mất tự nhiên, Chu Lăng đặc biết rất thích chụp ảnh cho bé. Lúc này lại có bối cảnh đóng phim cổ trang, cho nên tự nhiên thằng bé tạo không ít kiểu dáng, vì thế di động của Chu Lăng không ngừng bấm máy. 

Chính là thời điểm đang chụp hăng say, thì đột nhiên có một người đàn ông đi lại đây "Đây là con gái của các người sao?" Cô bé thật đáng yêu, mấy tuổi?"

Ngô Ngôn vốn là người không thích nói chuyện, Chu Lăng tuy rằng không thường cùng người xa lạ nói chuyện, nhưng là người ta đến hỏi thì phải trả lời lại: "Cám ơn, cháu đã được sáu tuổi. "

"Thật là xinh đẹp, đến nói cho chú biết, cháu tên là gì?" Người đàn ông tựa hồ rất thích đứa nhỏ, ngồi xổm trước mặt bé nói chuyện. 

Chu Lăng lập tức cảnh giác đứng lên, cho di động vào trong túi xách, tiến lên cầm lấy tay tiểu Ngữ nói: "Xin lỗi, chúng tôi phải đi trước. "

"Thức xin lỗi, cô "Người đàn ông có chút xấu hổ, đứng lên nói, "Tôi là phó đạo diễn của đoàn làm phim YY, đây là thẻ làm việc của chúng tôi. Tôi và đạo diễn đều cảm thấy con gái của hai vị rất thích hợp cho một nhân vật trong kịch bản của chúng tôi, vì vậy muốn hỏi các vị một chút có thể hay không để cho cô bé đến thử vai. "

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người. Chu Lăng nghĩ nghĩ, cảm thấy việc này cũng không có gì, liền hỏi Ngô Ngữ: "Tiểu Ngữ, chú này muốn cho con cùng các anh chị cùng nhau quay phim, con có muốn đi thử không?"

Ánh mắt Ngô Ngữ sáng trong suốt, dùng sức gật đầu: "Muốn. "

Vì thế Ngô Ngữ đi thử vai, Chu Lăng cũng chiếm được vài cái tiện nghi, có thể đi theo vào xem bên trong đến tột cùng là có cái gì. Phải biết rằng đóng phim cổ trang không giống như đóng phim hiện đại, người dân vây quanh không thể tiếp cận được vào bên trong, mà nhìn xem diễn viên ở trong tivi cũng không giống như ở bên ngoài. 

Tiểu Ngữ xem như là diễn viên quần chúng, vốn là không có khả năng mang theo người nhà vào, nhưng bé còn quá nhỏ, tiểu diễn viên luôn là ngoại lệ, không nói đến người nhà lo lắng, còn nếu mà bé khóc lên, thì ai di dỗ?

Cho nên Chu Lăng khó có được cơ hội có thể đứng gần xem người ta quay phim, có thể gần gũi tiếp cận ngôi sao, Cũng may cô cũng không phải là người hay truy đuổi thần tượng, bằng không thấy nhiều ngôi sao ở trong đoàn làm phim như vậy, còn không kích động muốn chết? Cũng tiếc nuối cô không phải là người truy đuổi thàn tượng, bằng không lập tức có thể thu thập được rất nhiều chữ kí của ngôi sao. 

Tiểu Ngữ nhẹ nhàng vượt qua một cửa quay thử, đạo diễn hết sức vừa lòng. Tuy rằng đứa nhỏ còn nhỏ, nhưng không luống cuống một chút nào, ở màn ảnh hết sức tự nhiên. 

Nhân vật này diễn không nhiều lắm, lời kịch cũng không nhiều, Tiểu Ngữ diễn tốt lắm, tuy rằng đạo diễn sợ đứa nhỏ mệt, lên tách ra quay vài ngày, tình huống NG lại thiếu, đạo diễn cơ hồ lập tức liền hướng Chu Lăng muốn xin phương thức liên lạc, nói về sau muốn cần đến tiểu Ngữ. 

Chu Lăng do dự một chút, cô sợ chậm trễ việc học tập của đứa nhỏ. Hiện tại là nghỉ hè, diễn chơi mấy đoạn cũng không có gì, nhưng đến lúc đi học không thể vừa học vừa diễn được, khả năng là cô không muốn. 

Ngô Ngôn nói là ngày nghỉ đều là thế giới hai người, nhưng hai người đã làm cha mẹ, lên trong lòng luôn nhớ đến bọn nhỏ, trong lòng không thoải mái vội vàng chơi vài ngày, liền dẹp đường về nhà. Nghĩ đến bọn nhỏ còn nhỏ, thật muốn ném bọn chúng đi ra ngoài chơi một lần. 

Hai bọn nhỏ nhìn thấy ba mẹ đi chơi vài ngày liền trở lại, vừa mừng vừa sợ, líu ríu quấn quýt lấy bọn họ nói mấy ngày nay bọn chúng đều làm cái gì, chơi cái gì, ăn cái gì. Nói đến hôm qua chạng vạng đi tản bộ, nhìn thấy có người chụp ảnh BLABLABLA... Tiểu Ngữ hưng phấn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhưng thật ra bộ dáng của bé Phúc Binh thì có vẻ tỏ ra không hứng thú, ngược lại nói buổi sáng mấy ngày này đều rèn luyện viết chữ. 

Chu Lăng cũng không để trong lòng, cơm nước xong xuôi liền thương lượng có phải hay không mang bọn nhỏ đi ra ngoài du lịch, vừa vặn trong TV chiếu diễn tiết mục phỏng vấn đoàn làm phim cổ trang ở tòa thành cổ của thành phố XX, ánh mắt Ngô Ngữ liền sáng lên, chỉ xem tivi kêu mẹ xem: "Mẹ, người ta đang quay phim, mau nhìn, quay phim. "

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn của con gái, Chu Lăng cực kỳ kinh ngạc. Nhắc tới loại tiết mục giải trí, kia đều là cảnh truy đuổi chém giết, mà con bé mới có sáu, bảy tuổi làm sao lại có thể hứng thú đến thể loại này như vậy? Chu Lăng nghĩ nghĩ, cố ý lấy điều khiển từ xa đổi kênh. 

Ngô Ngữ cái này không thể xem, kêu lên: "Mẹ, con muốn xem người ta quay phim!"

"Quay phim có cái gì đẹp mắt, "Chu Lăng làm bộ vô tình nói, "Lúc này chắc đang có phim hoạt hình... "

Ngô Ngữ bĩu môi: "Con không muốn xem phim hoạt hình, con muốn xem người ta quay phim. "Một bên nói một bên cầm điều khiển từ xa đổi lại kênh, đáng tiếc chờ bé đổi lại kênh kia thì tiết mục đã xong rồi. Ánh mắt bé Ngô Ngữ lập tức đỏ lên, bé không phải là đứa trẻ thích khóc, cũng không có khóc to đại náo, mà chính là cúi đầu xuống từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống. 

Chu Lăng lập tức liền hoảng, bởi vì hai đứa nhỏ này không hay khóc, cô vẫn thường xuyên trêu cợt bọn nhỏ, hôm nay bất quá là việc nhỏ, như thế nào lại liền khóc? Cô vội vàng đem bé Ngô Ngữ ôm vào trong lòng: "Ai nha, là mẹ không tốt, không lên đổi kênh, con đừng khóc a. Nếu không chúng ta vào bật máy tính tìm xem có hay không sẽ chiếu lại?" Cô dỗ không được tốt cho lắm, bé Ngô Ngữ càng ủy khuất, nức nở gật gật đầu, dùng tay lau nước mắt. "Được rồi đừng khóc, lại xoa đi xoa lại như vậy ánh mắt sẽ sưng lên. "Thằng bé kia từ nhỏ (tiểu nhân) đã bắt đầu thích làm đẹp, vừa nói quả nhiên cũng không dám xoa nhẹ, chỉ ngồi yên ở trong lòng mẹ, dùng ánh mắt đáng thương hề hề nhìn ba ba. 

Ngô Ngôn đối với loại ánh mắt này của con gái là không có lực phòng ngự, Thấy vậy liền ôm bé lại đây, hướng Chu Lăng nói: "Vừa vặn chúng ta còn chưa có quyết định đi du lịch nơi nào, không bằng đi đến tòa thành cổ ở thành phố XX chơi hai ngày. "

Chu Lăng do dự một chút, Ngô Ngữ đã muốn vỗ tay nhỏ bé vui vẻ nở nụ cười, lên cũng đồng ý. 

Trong tòa thành cổ ở thành phố XX có hơn mười ngôi nhà cổ từ thời xưa kiến trúc không đặc sắc cho lắm, nơi này là chỗ tập hợp của đoàn làm phim, ở chung quanh có thể nhìn thấy được đạo diễn, và các diễn viên. Mặc dù ở đây có hơn mười khách sạn lớn, nhưng bởi vì bây giờ là nghỉ hè mùa du lịch, bọn họ khó tìm được phòng trống, cho nên chạy tìm vài cái khách sạn mới tìm được phòng. 

Vé vào thăm quan ở trong thanh cổ có vẻ hơi đắt tiền, cũng may tiểu Ngữ còn nhỏ, có thể được miễn phí, bé Phúc Binh thì mua mất nửa vé, nên giảm đi không ít tiền. Ý tứ của Chu Lăng là đi xem hết mấy cái thành cổ nổi tiếng ở đây, nhưng tiểu Ngữ ầm ỹ muốn đi xem người ta quay phim. Vì vậy lại phải theo ý con gái đi đến xem người ta quay phim, 

Vận khí bọn họ thật là tốt, vừa mới tiến vào thì thấy có đoàn làm phim đang bận rộn phong tỏa các khu vực diễn, một số tuấn nam mỹ nữ đều mặc trường bào đi đi, đi lại. Ánh mắt tiểu Ngữ tỏa sáng, không chịu đứng yên, còn học làm theo các động tác giống như các diễn viên. 

Tiểu từ kia được cái có năng khiếu trời cho, cho nên lúc chụp ảnh chưa bao giờ làm những động tác cứng ngắc hoặc mất tự nhiên, Chu Lăng đặc biết rất thích chụp ảnh cho bé. Lúc này lại có bối cảnh đóng phim cổ trang, cho nên tự nhiên thằng bé tạo không ít kiểu dáng, vì thế di động của Chu Lăng không ngừng bấm máy. 

Chính là thời điểm đang chụp hăng say, thì đột nhiên có một người đàn ông đi lại đây "Đây là con gái của các người sao?" Cô bé thật đáng yêu, mấy tuổi?"

Ngô Ngôn vốn là người không thích nói chuyện, Chu Lăng tuy rằng không thường cùng người xa lạ nói chuyện, nhưng là người ta đến hỏi thì phải trả lời lại: "Cám ơn, cháu đã được sáu tuổi. "

"Thật là xinh đẹp, đến nói cho chú biết, cháu tên là gì?" Người đàn ông tựa hồ rất thích đứa nhỏ, ngồi xổm trước mặt bé nói chuyện. 

Chu Lăng lập tức cảnh giác đứng lên, cho di động vào trong túi xách, tiến lên cầm lấy tay tiểu Ngữ nói: "Xin lỗi, chúng tôi phải đi trước. "

"Thức xin lỗi, cô "Người đàn ông có chút xấu hổ, đứng lên nói, "Tôi là phó đạo diễn của đoàn làm phim YY, đây là thẻ làm việc của chúng tôi. Tôi và đạo diễn đều cảm thấy con gái của hai vị rất thích hợp cho một nhân vật trong kịch bản của chúng tôi, vì vậy muốn hỏi các vị một chút có thể hay không để cho cô bé đến thử vai. "

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người. Chu Lăng nghĩ nghĩ, cảm thấy việc này cũng không có gì, liền hỏi Ngô Ngữ: "Tiểu Ngữ, chú này muốn cho con cùng các anh chị cùng nhau quay phim, con có muốn đi thử không?"

Ánh mắt Ngô Ngữ sáng trong suốt, dùng sức gật đầu: "Muốn. "

Vì thế Ngô Ngữ đi thử vai, Chu Lăng cũng chiếm được vài cái tiện nghi, có thể đi theo vào xem bên trong đến tột cùng là có cái gì. Phải biết rằng đóng phim cổ trang không giống như đóng phim hiện đại, người dân vây quanh không thể tiếp cận được vào bên trong, mà nhìn xem diễn viên ở trong tivi cũng không giống như ở bên ngoài. 

Tiểu Ngữ xem như là diễn viên quần chúng, vốn là không có khả năng mang theo người nhà vào, nhưng bé còn quá nhỏ, tiểu diễn viên luôn là ngoại lệ, không nói đến người nhà lo lắng, còn nếu mà bé khóc lên, thì ai di dỗ?

Cho nên Chu Lăng khó có được cơ hội có thể đứng gần xem người ta quay phim, có thể gần gũi tiếp cận ngôi sao, Cũng may cô cũng không phải là người hay truy đuổi thần tượng, bằng không thấy nhiều ngôi sao ở trong đoàn làm phim như vậy, còn không kích động muốn chết? Cũng tiếc nuối cô không phải là người truy đuổi thàn tượng, bằng không lập tức có thể thu thập được rất nhiều chữ kí của ngôi sao. 

Tiểu Ngữ nhẹ nhàng vượt qua một cửa quay thử, đạo diễn hết sức vừa lòng. Tuy rằng đứa nhỏ còn nhỏ, nhưng không luống cuống một chút nào, ở màn ảnh hết sức tự nhiên. 

Nhân vật này diễn không nhiều lắm, lời kịch cũng không nhiều, Tiểu Ngữ diễn tốt lắm, tuy rằng đạo diễn sợ đứa nhỏ mệt, lên tách ra quay vài ngày, tình huống NG lại thiếu, đạo diễn cơ hồ lập tức liền hướng Chu Lăng muốn xin phương thức liên lạc, nói về sau muốn cần đến tiểu Ngữ. 

Chu Lăng do dự một chút, cô sợ chậm trễ việc học tập của đứa nhỏ. Hiện tại là nghỉ hè, diễn chơi mấy đoạn cũng không có gì, nhưng đến lúc đi học không thể vừa học vừa diễn được, khả năng là cô không muốn.