(25)
Kiều Vy bước tới mộ của Trần Phong và ngồi xuống thềm cỏ.
\- Này, mày dưới đó sống có tốt không? Tao ở đây sống rất tốt đó.
\- Trước kia mày nói có chó mới yêu tao, bây giờ tao tới khoe người yêu với mày nè. Vừa đẹp trai cao to, vừa giàu, vừa học giỏi đó. Mày thấy tao chưa...
\- Này, mày có đang nghe tao nói không đó? Im lặng không vui đâu nha...
Càng nói Kiều Vy càng muốn khóc, cô nhớ cậu quá. Những kí ức của hai người trước kia lại ùa về, nước mắt cô cũng rơi xuống.
Cô khóc!
\- Huhu, sao mày nỡ bỏ tao lại một mình hả? Mày là cái đồ vô tâm mà huhu.
Từ đầu tới cuối cũng chỉ là Kiều Vy cô tự mình độc thoại mà thôi, cô nói rồi khóc, khóc rồi lại tự cười an ủi bản thân mình:
\- Ừ, tao sẽ không khóc nữa, muốn được gặp mày quá.
Kiều Vy lúc tới cũng cầm theo bó hoa cúc và một ít đồ ăn tới, còn có cả chai rượu nữa. Cô đặt hoa cúc xuống mộ rồi mở nắp chai rượu.
\- Lâu lắm rồi tao với mày không uống, đây, của mày hết đó.
Cô đổ rượu xuống trước mộ, rồi lại đặt đồ ăn xuống. Đến chiều chiều cô mới rời khỏi nghĩa địa, vừa bước tới đường quốc lộ thì cô thấy có một chiếc ô tô lạ đang đỗ đó.
Mà thôi, người ta đỗ đây kệ người ta. Kiều Vy liền bước đi, đúng lúc cô vô tình nhìn thấy người đàn ông trong xe là người lúc nãy đứng trước mộ cùa Trần Phong. Anh ta là ai chứ, sao lại tới đây? Giờ này sao anh ta vẫn chưa về nhỉ?
Kiều Vy suy nghĩ rồi bắt đầu cảm thấy tò mò. Không đúng, có gì đó sai sai ở đây nha, nhưng rốt cuộc là sai ở chỗ nào chứ? Kiều Vy không sao nhận ra được, cô nghĩ phải về hỏi mẹ về tai nạn của Trần Phong mới được, có khi sẽ moi móc được tin tức nào đó.
Trở về tới nhà, Kiều Vy chạy vào bếp thấy bố mẹ cô đang ở đó nấu bữa tối. Mẹ cô thấy cô về rồi thì liền gọi:
\- Về rồi hả con?
\- Bố, mẹ, con có chuyện muốn hỏi hai người.
Kiều Vy chậm rãi bước tới bố mẹ, cô nghiêm túc nói. Bố mẹ cô thấy khuôn mặt cô vô cùng nghiêm túc, nghĩ là việc quan trọng nào đó nên ai ai cũng chăm chú chờ cô nói.
\- Có chuyện gì sao con?
\- Trần Phong ý, cậu ấy bị tai nạn như nào hả?
Thấy Kiều Vy hỏi về chuyện của Trần Phong, bố mẹ cô nhìn nhau, một lát sau mẹ cô mới hỏi này:
\- Thằng bé chết được 3 năm rồi, con còn hỏi chuyện này để làm gì?
Mẹ cô nói, rồi bố cô cũng nói theo.
\- Chuyện đã qua rồi không nên nhắc lại làm gì.
Kiều Vy nhìn bố mẹ mình, cảm giác như hai người họ đang có gì đó giấu cô vậy:
\- Có phải bố mẹ biết chuyện gì đó phải không?
Mẹ cô lập tức trả lời:
\- Cái con bé này, chuyện xưa rồi còn cố moi móc để làm gì?
Mẹ cô nói được nửa lời thì bị bố cô đập đập một cái, bà ấy hiểu ra nên không nói nữa. Nói tới đây, Kiều Vy cũng thầm hiểu rằng cái chết của Trần Phong là không hề đơn giản.
Tại sao bố mẹ cô lại không muốn nói với cô chuyện này cơ chứ:
\- Con sẽ không ăn cơm cho tới khi bố mẹ chịu nói ra chuyện đó.
Rồi Kiều Vy chạy lên phòng mình và đóng rầm cửa lại, cô tựa ở cửa khóc. Cô rất muốn biết sự thật, để ít ra cô còn thấy thanh thản hơn trước cái chết của Trần Phong. Liệu có phải 3 năm trước xảy ra chuyện gì đó không?
Ở dưới bếp, bố mẹ cô nhìn nhau rồi thở dài:
\- Ông này, hay là kể cho con bé biết đi.
\- Cái bà này hay nhở, là bà nói không kể cho con bé, sợ con bé sẽ buồn và sao nhãng việc học cơ mà.
Bố cô đẩy mẹ cô, mẹ cô gãi gãi đầu:
\- Ờ...thì lúc đó con bé còn nhỏ mà...Bây giờ con bé cũng sắp ra trường rồi, hay cứ nói cho nó biết chuyện của thằng bé Trần Phong đi.
\- Ờ, bà tự đi nói đi. Tém tém lại, không con bé lại buồn đó.
\- Ờ, biết rồi.