Quảng trường thành phố Vanda.
Trong cửa hàng đá quốc quốc tế nổi tiếng nào đó, bốn cô gái, còn có mấy phục vụ nhân viên.
- Cái này, cái này, còn cả hai cái chỗ này, toàn bộ đều gói lại hết cho
tôi. - Người Mạc Bảo Bối mặc hàng hiệu hạng sang, cầm một mắt kính trong tay, nâng cằm một dạng như nữ vương, cao ngạo tuyên đọc thánh chỉ.
Nhân viên phục vụ cửa hàng đá quý động tác nhanh nhẹn đóng gói kỹ đồ, có khác người nhanh chóng hầu hạ Mạc Bảo Bối cà thẻ.
Thời gian không tới một phút, Mạc Bảo Bối uy phong lẫm liệt dẫn người rời
đi. Nhân viên phục vụ nhìn bốn người rời đi trên tay mỗi người đều cầm
không ít túi mua hàng, trên mặt lộ ra mỉm cười. Hôm nay, bọn họ gặp cô
nàng nhà giàu, có thể nhận không ít hoa hồng rồi.
Sau khi bước vào một quán cà phê, chọn đồ uống xong xuôi, bốn cô gái nhanh chóng xụi lơ trên ghế sofa.
- Sao tớ cảm thấy có chút cảm giác có tội vậy? Chúng ta tiêu tiền của
Ross như vậy, có phải hơi quá đáng không? - Viên Tử nhìn túi mua hàng
còn chưa thả ra trong tay yên lặng nói.
- Ai, Bảo Bối, tớ thấy
chúng ta chi bằng lui một chút. - d,đ.l.êq.uýđ.ô,n Lộ Bán Hạ cũng rất
không thoải mái, dù sao xài tiền của người khác phải nương tay, hơn nữa
người nọ còn từng trợ giúp mình vậy, làm thế này dường như là qua sông
rút cầu, hạng nhân phẩm không tốt.
Tề Giai hút một hơi nước chanh thật dài, thoải mái nằm ngã ra sau, lành lạnh nói:
- Cảm giác có tội? Vậy các cậu đi trả đi, mua nhiều như vậy, nhớ cửa hàng nào đi thế nào sao?
Eo biển tài chính quảng trường thành phố Vanda này tập trung thứ hiện đại
mới, quốc tế hóa buôn bán, trao đổi thương mại, văn minh phương đông và
văn hóa, mở chợ buôn bán, làm việc, kinh doanh khách sạn, giải trí thư
giãn, là một tổng thể phong trào văn hóa và hoạt động dân thành thị, tạo thành thành phố da hệ trung tâm giải trí thư giãn. Diện tích 152330 mét vuông, vài chục vạn thương nhân đến ở. Viên Tử người bình thường ngốc
nghếch và Lộ Bán Hạ người ngoài vùng không có ai dẫn đi ngay cả nói cũng không mở miệng được.
Mạc Bảo Bối và Tề Giai giơ ngón tay cái lên, "Thượng đạo!"
Thấy Mạc Bảo Bối biểu hiện lập trường kiên định, Viên Tử và Lộ Bán Hạ cũng
không nói gì nữa. Dù sao tiền tiêu mất cũng không phải là của mình, đau
lòng cũng không phải là mình.
Nghỉ ngơi không khác biệt lắm rồi,
bốn cô gái điên cuồng mua sắm rốt cuộc khôi phục thể lực, lúc này mới có hơi sức bắt đầu nói chuyện phiếm.
- Cậu mấy ngày nay ở Ross nhà như thế nào? Có làm chuyện tình gì quá mức hay không? - Lộ Bán Hạ liếc xéo Mạc Bảo Bối, hỏi.
- Làm ơn, đừng nói giống như tớ là một thanh niên xấu xa được không, hai
bọn tớ không biết tương thân tương ái cỡ nào có được hay không? - Mạc
Bảo Bối lập tức phản bác. Tất cả những chuyện cô làm đều là thương yêu
vị hôn phu, bởi vì đánh là hôn mắng là yêu, cho nên cô đương nhiên muốn
phúc hắc vô lại thêm rồi.
Nhìn nụ cười tà ác của Mạc Bảo Bối,
Viên Tử giật thót mình, vội vàng uống trà bưởi ấm áp trong tay cô, nhưng lại hiếu kỳ nhìn Lộ Bán Hạ, muốn nhìn một chút kế tiếp Lộ Bán Hạ hỏi gì vấn đề.
Tề Giai thấy bộ dạng Viên Tử nhát gan lại bát quái
(nhiều chuyện), cười nhéo gò má mũm mỉm của cô. Viên Tử làm bộ muốn phản kháng, bị một ánh mắt đe dọa của Tề Giai khiến cho phải ngoan ngoãn bất động, mặc cho Tề Giai nắn bóp gương mặt của cô.
- Vậy sao? Được
thôi, cậu nói cặn kẽ cho bọn tớ biết cậu tương thân tương ái thế nào với Ross. Là chị em tốt, bọn tớ cũng rất muốn nghe. - Lộ Bán Hạ vẫn ung
dung nhìn Mạc Bảo Bối. Cô không phải Viên Tử, cũng không dễ xoay đi chỗ khác vậy.
Viên Tử ở một bên gật đầu liên tục, bày tỏ ủng hộ.
Mạc Bảo Bối giận đến dùng ngón tay đâm Viên Tử một cái. Cái cô nàng nhiều chuyện gió chiều nào nghiêng ngả theo chiều đó.
- Được rồi, thật ra thì mấy ngày nay tớ thùy mị săn sóc chung sống cùng vị hôn phu. . . . . .
Một cô gái sa vào trong ký ức:
Ngày thứ nhất, Mạc Bảo Bối mới vừa vào ở trong nhà Ross, đối với tất cả vẫn
còn rất xa lạ. Cô chỉ mới tới hai lần, trừ phòng của Ross và phòng khách ra, cô căn bản ngay cả toilet ở đâu cũng không biết, vì vậy cô lập tức
bắt đầu thăm thú nhà.
"Loảng xoảng loảng xoảng. . . . . ." Một hồi tiếng thủy tinh rơi xuống đất vang lên ngắn ngủi.
Ross theo tiếng chạy tới hiện trường, vốn là một bộ bích hoạ trên hành
lang lầu hai đã bị vỡ tan tành, Mạc Bảo Bối lại còn đứng ở nơi cách xa
ba mét nhìn.
- Có bị thương không? - Ross khẩn trương đi tới bên
cạnh Mạc Bảo Bối, tra xét cơ thể Mạc Bảo Bối, chỉ sợ cô không cẩn thận
bị thủy tinh làm bị thương rồi.
- Anh rất yêu thích vẽ sao? - Mạc Bảo Bối hoàn toàn không quan tâm có phải trên người mình có thương tích hay không, vui vẻ hỏi.
Cô quen thuộc Ross phòng ốc rồi thì phát hiện, tranh họa nhà Ross tổng
cộng ít nhất trên trăm bức, chắc chắn là bản thân Ross rất yêu thích,
nhất là một bộ tranh sơn thủy Trung Quốc treo tường bị cô phá vỡ này,
nếu không cũng sẽ không đặt ở đối diện cửa phòng ngủ của anh rồi.
- Ừ, em có chỗ nào đụng phải mảnh thủy tinh vỡ không? - Ross cận thận vén váy Mạc Bảo Bối lên xem hai chân có bị mảnh thủy tính bắn ra đâm vào
không một chút, không hề chú ý tới vẻ mặt khác thường trên mặt Mạc Bảo
Bối.
- Khà khà, không có, em tiếp tục đi trên lầu làm quen một chút. - Mạc Bảo Bối cười tránh ra.
Ross thấy Mạc Bảo Bối không có chuyện gì, gọi một cuộc điện thoại gọi người
tới đây quét dọn vệ sinh, chuẩn bị tiếp tục trở lại trong thư phòng làm
việc, kết quả tiếng thủy tinh rơi xuống liên tiếp truyền đến.
Yên lặng thở dài, xem ra, đánh vỡ bức tranh thứ nhất là ngoài ý muốn, có
điều cô gái nhỏ này tính toán chế tạo nhiều cái ngoài ý muốn hơn.
Vì vậy, ngày thứ nhất Mạc Bảo Bối vào ở trong nhà Ross, Ross tổn thất 17
bộ tranh. Dĩ nhiên, tranh không dễ dàng hư hại như vậy, có thể cho vào
trong khung mới sau đó cho người treo đến trên tường lần nữa. Tổng cộng
số tiền Ross cần trả cho số tranh là tám vạn nguyên.
Ngày thứ hai sau khi, Ross rời giường đang chuẩn bị ra cửa đi làm.
Cô gái nhỏ người mặc một cái áo sơ mi trắng để trần hai bắp đùi trắng như tuyết còn buồn ngủ ngăn ở trước mặt anh.
- Em lên cơn sốt. - Mạc Bảo Bối bĩu môi, phát âm chữ không rõ ràng.
Đầu tiên là Ross khẩn trương dò xét trán Mạc Bảo Bối một chút, không hề cảm thấy phát sốt, nhưng vẫn cẩn thận lấy một ống nhiệt kế cho Mạc Bảo Bối
ngậm trong miệng. Sau đó nghi hoặc nhìn rõ ràng tối qua lúc dỗ cô ngủ
thì chắc chắn là mặt bộ đồ ngủ hoa văn con cừu, thế nào mà giờ phút này
biến thành áo sơ mi trắng anh thích nhất rồi chứ?
Năm phút sau, Ross lấy nhiệt kế ra:
- 36 độ C, bình thường, được rồi, mau đi ngủ bù lại, đợi một lát nữa nhân viên gia đình sẽ đến bảo em rời giường ăn cơm, ngoan.
Ross ôm ngang Mạc Bảo Bối lên đưa cô trở về phòng, Khi đang muốn đi, Mạc Bảo Bối gắt gao ôm cổ của Ross không buông tay, lần này rốt cuộc Ross hiểu
rõ, cô gái nhỏ này là muốn không thả người.
- Anh gạt người, còn
nói muốn cùng người ta tương thân tương ái, kết quả mới một ngày trôi
qua anh đã không để ý người ta. - Mạc Bảo Bối cố gắng giả bộ ra nét mặt
bi thương, uất ức nhìn Ross, như đứa trẻ không ai muốn, làm bộ đáng
thương, mở đôi mắt long lanh như nước nhìn Ross, tự động bò đến ngồi
trên đùi Ross.