Ông Xã Không Thuần, Bà Xã Lưu Manh

Quyển 2 - Chương 13: Mị hoặc




Rebecca là một đàn em của Ross trong lúc nghiên cứu ở nước Pháp, thấp hơn Ross một khóa. Từ nhỏ cô đã là một cô gái một độc lập kiên cường, mục tiêu của cô rõ ràng, muốn cái gì phải tranh thủ, chứ không phải giống như những cô gái khác dùng ánh mắt cầu xin nghìn người trên. Mười hai năm trước, lần đầu tiên cô nhìn thấy Ross đã biết, người đàn ông ở trước mắt sẽ là đàn ông của Rebecca cô.

Vì để xứng đôi với Ross, Rebecca dùng phần lớn thời gian trên phương diện học tập, đi theo đường của Ross từ nghiên cứu sinh rồi đến bác sĩ. Khi Rebecca biết được mình thi đậu bác sĩ, cô chuẩn bị thổ lộ với Ross, chỉ tiếc. d đ llê quuý đônn Đêm hôm đó cô mặc trang phục lộng lẫy đi tới nhà trọ Ross thì biết được rằng Ross đã về nước nhận chức trước thời hạn tốt nghiệp.

Một chút xíu quanh co không đủ để ngăn cản cô theo đuổi tình yêu. Ba năm sau Rebecca thuận lợi tốt nghiệp trở về nước. Khi cô hào hứng đi tìm Ross, muốn dùng phong thái hoàn mỹ xuất hiện trước mặt anh, ngay lúc đó Ross lại không biết đi về đâu rồi.

Trên thực tế, bản thân Ross sau khi trở về quốc gia trở thành một đặc công ưu tú, lui tới các tổ chức bí mật của các quốc gia khác nhau. Chẳng qua những người ngoài đều không biết chuyện Ross thuộc quân đội, được tuyên bố là tiến hành nhiệm vụ cơ mật của quốc gia, cho nên không có ai biết thật ra thì Ross bắt đầu lên từ đặc công.

Rebecca như phát điên tìm kiếm tích Ross khắp nơi tung, chỉ tiếc không thu hoạch được gì. Ba năm sau rốt cuộc Rebecca thấy rõ hiện trạng, vì vậy tiếp nhận công việc đạo diễn Hollywood, làm việc đạo diễn hiện trường một bộ phim khoa học viễn tưởng. Chuyến đi này là hai năm, mà hai năm lại khiến cô trở thành một đạo diễn mỹ nữ nổi tiếng.

Đợi đến lúc cô nhận được tin tức Ross tới Trung quốc, bộ phim 3D đang tiến hành trên tay Rebecca chưa kết thúc, vì thế Rebecca đành kéo dài nửa năm mới đi đến Trung Quốc, chỉ tiếc một lần đến trễ này, chính là tiếc nuối cả đời.

Thật vất vả tiễn Rebecca đi, Mạc Bảo Bối lập tức thu hồi nụ cười, hung hăng nhéo xuống trên bụng của Ross, xoay quanh tầm vài vòng mới cảm thấy được thỏa nguyện, buông tay.

Ross hít sâu một hơi lặng lẽ nhận giày xéo của Mạc Bảo Bối, trên miệng không hề bày tỏ khổ sở, nhưng thái độ cũng đã biến đổi.

- Thế nào? Rất đau à? - Mạc Bảo Bối hỏi lạnh lẽo, lắc đốt ngón tay mới xuống tay một chút.

Nghĩ đến gái Tây đó, Mạc Bảo Bối liền tức đầy bụng. Rebecca cố ý nói tiếng Anh, còn luôn nhắc tới chuyện bọn họ trước kia trong trường học, vô tình hay có ý muốn khơi lên tức giận của Mạc Bảo Bối, chỉ tiếc Mạc Bảo Bối vẫn nhịn xuống, cho đến khi rốt cuộc Rebecca rời đi mới bộc phát bão tố.

- Không đau, đánh là thương, mắng là yêu. - Ross nặn ra lời nói từ trong miệng, hơn nữa còn nói tục ngữ Trung Quốc.

- Dĩ nhiên, em rất yêu thương anh mà! - Mạc Bảo Bối giận đến nghiến răng, hận không thể phá hủy Ross.

- Bảo Bối, bây giờ em có tính là ăn giấm hay không? - Ross nghiên cứu cẩn thận vẻ mặt Mạc Bảo Bối, cuối cùng không chắc chắn hỏi.

Vừa nghe thấy Ross hỏi như vậy, Mạc Bảo Bối lập tức trợn tròn mắt.

Vỗ vỗ đầu, vuốt vuốt mái tóc, Mạc Bảo Bối rối loạn.

Tại sao? Làm gì tức giận như vậy chứ? Chẳng qua là bộ ngực cô gái kia lớn hơi, dáng dấp chói mắt một chút, vóc người hơi cao gầy mà thôi, mình tức giận như vậy làm chi? Chẳng lẽ mình thật sự giống như lời Ross đang tức giận ăn giấm sao?

Không không không! Tuyệt không phải như vậy, đó là bởi vì giọng điệu ABC của gái Tây đó khiến người ta chán ghét, còn cả hâm mộ ghen tỵ giữa người cùng giới thôi.

Miễn cưỡng thuyết phục nội tâm của mình, Mạc Bảo Bối hít một hơi thật sâu.

- Ăn cái đầu quỷ anh ấy, dấm dùng để ăn sao? Không cần dùng loạn, sẽ bị người chê cười. - Mạc Bảo Bối vỗ đầu Ross một cái.

- Đây là thành ngữ viết trong từ điển, không có loạn dùng mà. - Ross giải thích.

Khóe miệng Mạc Bảo Bối co giật một chúc, bây giờ từ điển thành ngữ vẫn còn có từ dân gian, chẳng lẽ cô là ếch ngồi đáy giếng rồi sao?

Quên đi, không thể so đo, so đo thành ngữ với người ngoại quốc sẽ bị người ta cười nhạo.

"Đinh đinh đinh. . . . . ." Một hồi tiếng chuông gió đơn giản vang lên, đó là điện thoại nhà Ross vang lên.

Điện thoại nhà Ross thật ra thì chỉ trang bị cho có, hoàn toàn không nói mã số với bất kỳ người nào, trừ ba chị em tốt của Mạc Bảo Bối.

- Tề Giai tìm em. - Hai tay Ross làm thành đầu hàng, chỉ chỉ điện thoại cách đó không xa.

- Làm sao anh biết? - Mạc Bảo Bối liếc Ross một cái, nhưng vẫn đi tới ghế sofa ngồi xuống nghe.

- Bảo Bối, nhớ mục tiêu của mình, hoặc là cậu cũng có thể lựa chọn bây giờ lập tức về nhà. - Bên trong điện thoại quả nhiên truyền đến tiếng Tề Giai.

Mạc Bảo Bối làm phấn chấn tinh thần một cái, gật đầu, không còn kịp nói gì nữa Tề Giai đã dập điện thoại rồi.

Nhà Tề Giai và nhà Ross cùng một cái khu rộng lớn. Tề Giai có lòng trợ giúp Ross đương nhiên chú ý nhà hơn nhiều. Sau khi Mạc Bảo Bối đi, 3 cô gái trẻ cùng đi làm SPA, cho đến đêm mới về nhà, mà trên đường Tề Giai trở về tất nhiên sẽ đi qua trước nhà Ross, vừa lúc cô nhìn thấy được Rebecca lái xe từ nhà Ross rời đi.

Biết rõ tính cách Mạc Bảo Bối, Tề Giai bèn nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại nhắc nhở Mạc Bảo Bối.

Mạc Bảo Bối titnh táo lại rốt cuộc nhớ ra mục đích của mình. Cô là một người gánh trách nhiệm nặng nề, mê hoặc Ross, sau đó dĩ kỳ nhân chi đạo hoàn trị kỳ nhân chi thân(*). Rosic thừa dịp cô say rượu liền định thỏa thuận, vậy thì cô cũng có thể dùng chính thủ đoạn này đối phó Ross.

(*) Dĩ kỳ nhân chi đạo hoàn trị kỳ nhân chi thân: nghĩa là dùng phương pháp của người để trị lại người đó, gần nghĩa với câu “Gậy ông đập lưng ông” của Việt Nam mình. (blogcafesang.wordpress.com)

Cái thỏa thuận này Mạc Bảo Bối vẫn giấu trong két sắt, bị cô cố ý tránh né và quên lãng.

Vừa nghĩ tới thỏa thuận, Mạc Bảo Bối đã không cách nào tỉnh táo lại, những lý do đường hoàng chỉ là dùng để nói cho người khác biết, còn phần thỏa thuận mới là trọng điểm quan trọng nhất khiến cho cô trở thành vị hôn thê của Ross.

- Em là không ưa cử chỉ của gái Tây đó, muốn phát dục sao không trở về nhà đi, cũng không phải mùa xuân, phát tình cái gì! - Nghĩ thông suốt mục đích của mình, Mạc Bảo Bối lập tức đổi lại một vẻ mặt thuần khiết, có một chút nũng nịu, nhưng không mất đáng yêu của thiếu nữ.

- Rebecca vẫn luôn sống ở nước ngoài lớn lên, cho nên. . . . . . - Ross cũng không cảm thấy hành động cử chỉ của Rebecca có gì không ổn. Anh không thể vì Rebecca thích mình lập tức cho rằng cử chỉ người ta không thích hợp, bởi vì Rebecca đích xác là một cô gái hào phóng ưu nhã, cử chỉ lễ nghi đều hợp lẽ thông thường.

- Cho nên cô ta có thể để cho bộ ngực cô ta thiếu chút nữa nhảy ra sao? Nói, có phải anh thấy phải rất sảng khoái rất thỏa mãn hay không? - Mạc Bảo Bối ngồi xổm trên ghế sofa, giữ cánh tay Ross, nhất quyết hỏi không tha, như cô gái nhỏ không nói đạo lý.

- Ơ. . . . . . cô ấy chỉ là mặc đồ thấp ngực thôi mà, cũng không phải. . . . . . – Hôm nay Rebecca mặc một cái áo thấp ngực và quần jean ngắn, đây là đồ thoải mái của pháp, cũng rất bình thường, ở nước ngoài mặc áo lót ra ngoài cũng rất nhiều, cũng không kỳ lạ.

- Hừ, quả nhiên rất là thỏa mãn, chẳng qua vóc người em cũng không kém cô ta chỗ nào đâu, anh có muốn nhìn em một chút không hả? - Mạc Bảo Bối nói rồi muốn cởi váy mình xuống, trên mặt như một người đàn bà chanh chua, trong lòng nghĩ rằng: tôi cũng không tin anh là Liễu Hạ Huệ, tôi lại muốn nhìn một chút xem anh có phải thật sự ngồi trong lòng mà vẫn không loạn hay không.

- Tại sao? - Ross vô tội hỏi, đừng nói nhìn, chỉ nghĩ thoáng qua trong lòng Ross đã bắt đầu ngứa rồi, vậy vừa nhìn đã đi đến đâu?

- Tại vì em muốn so với gái Tây đó xem, thuận tiện nghe nữa nghe cảm giác của anh sau khi xem xong. - Mạc Bảo Bối nở nụ cười tà ác, khom lưng, cởi váy.