- Rủa tôi phải không? - Mạc Bảo Bối đưa tay ra sức đâm xuống khắp lồng ngực Ross, cắn răng nghiến lợi nói.
- Sao tôi lại nguyền rủa cô gái đáng yêu, xinh đẹp thế này. Đến đây đi,
để tôi giúp cô chườm lạnh một chút, giảm bớt đau đớn của cô được không? - Ross giống như không nhìn thấy ngón tay ra sức đâm trên ngực anh, cười
híp mắt chạm túi chườm nước đá lên trên trán Mạc Bảo Bối, nhẹ giọng hỏi.
Tề Giai nhìn một màn trước mắt, cười thầm.
Viên Tử vẫn ở một bên kinh ngạc không dứt nhìn Ross, cảm thấy anh là một
người đàn ông tốt biết quan tâm, dịu dàng, hai mắt phát ra tình yêu nhìn chằm chằm thẳng vào Ross.
Đang lúc này, tiếng thét chói tai của Mạc Bảo Bối vang lên:
- Á. . . . . . anh muốn mưu sát!
Tề Giai và Viên Tử không giải thích được liếc mắt nhìn nhau, sau đó cúi
đầu nhìn Mạc Bảo Bối, chỉ thấy tay Ross cầm túi chườm nước đá đặt trực
tiếp trên trán Mạc Bảo Bối, vì không để cho đỉnh đầu Mạc Bảo Bối lộn
xộn, một cái tay khác còn giữ thật chặt ót Mạc Bảo Bối.
Đột nhiên lạnh lẽo tới làm cho Mạc Bảo Bối quát to lên, mới vừa muốn phản kháng,
lại bị Ross giữ chặt đầu. Mạc Bảo Bối từ trước đến giờ toàn vênh mặt hất hàm sai khiến đột nhiên bị áp bức, hơn nữa còn là một người khác phái
cô không thích, càng khiến cô tràn đầy hỏa khí.
- Cô đừng lộn xộn, ngoan một chút. - Ross tính cách dịu dàng nói, trong
giọng nói có nụ cười thản nhiên, nghe được ra tâm tình tốt của anh. Trên thực tế phản ứng của Mạc Bảo Bối đúng là làm anh cảm thấy rất thú vị.
- Đừng lộn xộn cái gì, anh như vậy tôi không lộn xộn mới là đứa ngu đấy,
anh không nói trước được một tiếng hả? Miệng dài bị câm hay là cố ý lựa
chọn câm thế? - Thích ứng cảm giác lạnh lẽo này, giọng của Mạc Bảo Bối
hòa hoãn đi một ít, nhưng vẫn hùng hổ dọa người như cũ.
- Tôi vừa mới nói. - Ross vô tội nhìn Mạc Bảo Bối.
Tề Giai và Viên Tử liếc mắt, tiếp tục nhàn hạ thoải mái uống nước, không
có ý định can dự vào giữa hai người này. Chẳng qua Viên Tử thỉnh thoảng
vẫn nhìn lén Ross mấy cái, cảm thán ba không
thương yêu mình, sao lại không tìm mặt hàng cao cấp cho cô cùng xem mặt.
- Anh! - Mạc Bảo Bối bị một câu nói vô tội của Ross chọc tức, nói không
ra lời, bởi vì trên thực tế Ross đích thực đã nói qua muốn giúp cô chườm đá.
- Sao rồi, có thấy khá hơn chút nào không? - Ross giống như
không nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của Mạc Bảo Bối, tiếp tục
dịu dàng nói, trong đôi mắt phát ra ý cười nhu hòa. Chỉ nhìn thấy khuôn
mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng đầy sức sống của cô bé này, anh đã cảm thấy
tâm tình rất tốt.
- Không có, nhanh như vậy đã tốt rồi thì chẳng
phải bác sĩ đều phải nghỉ việc sao. Tiếp tục chườm, anh đã thích, cô
nương tôi sẽ không nói gì, anh cứ tiếp tục chườm như vậy đi. Đúng rồi,
tôi muốn đọc sách, anh đứng qua bên cạnh một chút, chớ cản trở ánh sáng
của tôi. - Trong lúc bất chợt Mạc Bảo Bối cười híp mắt nhìn Ross, cũng
không tức giận, giọng điệu ôn hòa nói.
Ross bất đắc dĩ cười cười, biết hôm nay mình chọc phải cái bà cô nhỏ này rồi, cảm thấy mình đã
nhận được sự chèn ép của bà cô này.
Dịch một vị trí, nhường ánh
sáng lại, Ross khom thân hình cao lớn, giúp Mạc Bảo Bối chườm lạnh vết
sưng đỏ trên trán. Trên mặt Mạc Bảo Bối không có một chút không vui vẻ,
nhận lấy ánh mặt trời người khác khác thường chẳng những không xấu hổ,
ngược lại tự nhiên ung dung mỉm cười với mọi người.
Tề Giai nhìn tình cảnh của Ross, đưa tay lấy tạp chí trong tay Mạc Bảo Bối đi, ánh mắt cảnh cáo Mạc Bảo Bối không được quá mức.
- Nhìn tớ làm gì, anh ta tự nguyện, chẳng lẽ các cậu nhìn thấy tớ lấy dao ép anh ta sao? - Mạc Bảo Bối cực kỳ vô tội nói, hai mắt to trong veo
như nước nhìn Tề Giai.
Mạc Bảo Bối từ nhỏ không sợ trời không sợ
đất, lại thêm vợ chồng Mạc Trường Thắng cưng chiều con gái lên trời, hận không thể nâng niu trong tay, càng dưỡng Mạc Bảo Bối thành tính cách
quen nuông chiều, duy chỉ có lời nói sắp xếp hợp lý mới nghe được mấy
phần, cũng chỉ có Tề Giai sẽ tức thời chỉ điểm Mạc Bảo Bối. Một thành
thục chững chạc, một xinh đẹp thích gây chuyện, tính cách hai người bù
trừ, từ nhỏ đã rất tốt.
Mạc Bảo Bối nói xong, Ross lập tức cười cười thân thiện với Tề Giai, không tiếng động cảm kích Tề Giai.
- Anh cười cái gì, sao hả, mệt mỏi à, tốt thôi, tốt nhất anh nghỉ ngơi đi hoặc anh có chuyện có thể đi trước, tôi cũng không có ép buộc anh lao
lực. Tôi không muốn bị đội lên cái mũ tiếng xấu cô gái độc ác. - Mạc Bảo Bối vặn vặn cổ, vươn đôi tay nhìn móng tay màu hồng sơn thành trong
suốt, không quan tâm nói.
- Phục vụ giúp cô gái đáng yêu là vinh
hạnh của tôi. - Ross thành khẩn nói, bàn tay rối ren đắp túi chườm nước
đá lên trán Mạc Bảo Bối, không để Mạc Bảo Bối giãy dụa làm cho túi chườm nước đá rơi khỏi trán cô.
- Giai Giai cậu nghe đi, không phải tớ ép anh ta, cậu ngàn vạn lần đừng dùng cái loại ánh mắt đó nhìn tớ,
không cẩn thận tớ sẽ cho rằng mình có tội ác. - Mạc Bảo Bối nhún nhún
vai, bày tỏ sự trong sạch của mình.
- Haiz, tột nghiệp một chàng trai đẹp tốt như vậy, còn là một người lai, thế mà lại bị cậu làm hại,
thật là khiến cho người ta thấy không đành lòng. - Viên Tử bùi ngùi nói, thương tiếc thêm một người đàn ông tốt bị Mạc Bảo Bối hành hạ.
- Viên Tử, ngoan ngoãn ăn bánh ngọt của cậu. - Mạc Bảo Bối nhìn chằm chằm Viên Tử, cảnh cáo cô không được nói nhiều.
- Được, tớ ăn bánh ngọt, cậu đừng nghe vào lời của tớ, tớ cũng chỉ hơi
thương tiếc một chút mà thôi, dù sao có thể bị cậu sai bảo như vậy cũng
là phúc khí của anh ấy. Bao nhiêu người thắp nhang xếp hạng cũng chưa để cậu thấy được đấy đúng không, Giai Giai. - Viên Tử nhanh mồm nhanh
miệng quay về phía Tề Giai nói, câu nói có hàm ý khác.
- Viên Tử, ăn cho tốt, ăn không nói ngủ không nói, quan trọng nhất là chớ chọc
Mạc đại tiểu thư mất hứng, nếu không cẩn thận cậu ấy cũng đối đãi với
cậu như anh trai nhà cậu, đến lúc đó cậu có cơ hội đốt nhang thơm rồi. - Tề Giai phụ họa theo lời nói của Viên Tử, trên mặt cười ung dung, giống như đây là một đề tài rất tốt.
- Cậu nói vậy, tớ ngược lại có
thể đề nghị anh trai nhà tớ thắp nhang thơm cầu nguyện, không chừng ngày nào đó Mạc đại tiểu thư có tâm tình tốt, cũng đi ức hiếp anh trai nhà
tớ. - Viên Tử nói thật, gật đầu một cái.
"Rầm" một tiếng, hai tay Mạc Bảo Bối đập lên trên mặt bàn, giận đến lớn tiếng nói:
- Các cậu đủ chưa, một đáp một hát công lực càng ngày càng tốt rồi, không biết sẽ cho rằng hai người hát đôi đấy, thật sự cho rằng tớ là đồ vô
lại mắc mười tội tày trời, chuyên môn làm những chuyện ức hiếp kẻ yếu!
- Chẳng lẽ không phải bây giờ cậu đang làm sao? - Viên Tử hỏi.
- Anh ấy hẳn không phải, đối với cậu ấy mà nói đây cũng không là gì, cấp
bậc này vẫn chưa tới. - Tề Giai nhìn Mạc Bảo Bối, không nhanh không chậm nói, làm Mạc Bảo Bối đã tức giận càng thêm buồn bực thêm giận dữ.
Ross có chút hứng thú nhìn các cô gái trẻ tuổi này ngươi một lời ta một câu chế nhạo lẫn nhau.
- Hai người các cậu "lấy tay bắt cá" (hơi khó hiểu), cũng đừng để tớ thấy một mặt đen trắng của các cậu, đến lúc đó tớ nhất định hại các cậu nhốn nháo không chịu nổi. - Tay Mạc Bảo Bối chỉ hai người, cắn răng nghiến
lợi nói.
- Tớ thấy cơ hội có thể không nhiều lắm, cậu phải nắm chặt thật tốt mới được. - Tề Giai cười tươi như hoa nhìn Mạc Bảo Bối.
Nhìn Tề Giai phúc hắc, Mạc Bảo Bối chỉ đành phải buồn bực đưa tay lên trán, gạt bàn tay của Ross xuống.
Ross thuận theo hạ tay xuống khỏi trán Mạc Bảo Bối.
- Ba vị tiểu thư đáng yêu, tình bạn của các cô thật sự khiến người ta hâm mộ, không biết tôi có không có vinh hạnh được quen biết các cô không,
tôi tên là Jane Ross.
- Tề Giai.
- Viên Tử
- Tên của các cô rất êm tai, tên tuổi người Trung Quốc cũng rất đặc biệt. - Ross tự đáy lòng than thở.
- Cám ơn anh, rất hân hạnh được biết anh, hi vọng anh không bị cô nàng
Bảo Bối của chúng tôi dọa sợ. Cậu ấy khá nhiệt tình một chút, hi vọng
anh nhanh chóng thích ứng. - Tề Giai trang nhã nói.
Viên Tử mới vừa muốn mở miệng nói chuyện, Mạc Bảo Bối lại nói một câu không rõ ràng:
- Đúng vậy, chúng ta cũng chẳng còn cơ hội gặp mặt nữa, chẳng qua tôi lại rất mong đợi anh bị tôi hù ngã. Dù sao, tôi chính là một cô gái hư mắc mười tội tày trời đấy!