Ông Xã Hội Chứng Asperger Của Tôi

Chương 6: Chúng ta đợi họ đồng ý




Bố mẹ Mộc Tiểu Nhã đều là giáo viên cấp III, bố Mộc Nhược Chu là chủ nhiệm phòng giáo dục cấp III Khánh Nguyên, giáo viên môn Toán, mẹ Thẩm Thanh Di dạy tiếng Anh. Hai vợ chồng đều là giáo viên nổi tiếng của trường cấp III Khánh Nguyên, trong hai mươi sáu năm dạy học của họ không nói đến học trò khắp thiên hạ thì không nói, nhưng nhắc đến những người thủ khoa đại học ít nhiều cũng là học sinh mà họ dạy qua.

Nhưng thân là con gái của bố mẹ giáo viên giỏi như vậy, thành tích học tập của Mộc Tiểu Nhã từ nhỏ đã không tốt, đợt thi lên cấp III cô thậm chí còn không thi đậu vào trường Khánh Nguyên mà bố mẹ cô còn dạy học.

Đối với vấn đề này, bố mẹ Mộc Tiểu Nhã cũng không có tồn tại trách móc nặng nề gì đối với con gái, họ chỉ có yêu cầu duy nhất với Mộc Tiểu Nhã chính là lớn lên vui vẻ khỏe mạnh. Như vậy Mộc Tiểu Nhã lại cảm thấy mình làm mất mặt bố mẹ, thế là sau khi vào cấp III cô cố gắng hết sức một phen, cuối cùng cũng thi được vào một trường đại học không tệ lắm.

Mà Mộc Tiểu Nhã dám trộm kết hôn với Bạch Xuyên, thật ra cũng bắt nguồn từ sự dung túng của bố mẹ Mộc với cô.

Bố mẹ Mộc gia bỗng nhiên thấy Bạch Xuyên đến thăm, hơi ngạc nhiên. Hai vợ chồng đoán có thể là bà Bạch vừa mới qua đời, Bạch Xuyên vẫn chưa quen được, cho nên mới bảo con gái mình đưa thằng bé về đây ăn cơm. Thế nên cũng không hỏi nhiều, hai vợ chồng nhiệt tình tiếp đãi Bạch Xuyên.

Chuyện Bạch Xuyên có hội chứng học giả Mộc Nhược Chu cũng biết, bản thân Mộc Nhược Chu là một giáo viên môn Toán, cho nên thỉnh thoảng sẽ nghiên cứu một số đề khó toán học. Ông biết năng lực tính toán của Bạch Xuyên vô cùng tốt, thế là lúc ăn cơm chọn mấy đề khó mình không giải được hỏi Bạch Xuyên. Mà Bạch Xuyên cũng có hứng thú với Toán, nên bố vợ hỏi gì anh đáp nấy.

Chuyện này thôi cũng làm Mộc Nhược Chu sướng đến phát rồ, ăn cơm tối xong, lôi kéo Bạch Xuyên, muốn người ta viết công thức tính toán ra giúp ông.

Cánh tay bị người xa lạ giữ chặt, cho dù là bố vợ đại nhân, Bạch Xuyên cũng không nể mặt mũi mà hất ra, núp sau lưng Mộc Tiểu Nhã. Việc này khiến Mộc Nhược Chu có chút xấu hổ, như là mình đã hù dọa anh bạn nhỏ vậy.

"Tiểu Xuyên, chú xin lỗi nhé." Mộc Nhược Chu xấu hổ ho khan vài tiếng, sau đó nhìn Bạch Xuyên vô cùng không muốn rời xa con gái ông, năn nỉ nói: "Tiểu Nhã, con bảo Tiểu Xuyên viết mấy công thức kia ra cho bố được không."

"Bố, bố muốn người ta viết thì cũng phải có giấy có bút chứ." Mộc Tiểu Nhã bật cười.

"À đúng rồi, vậy để bố đi lấy." Mộc Nhược Chu vỗ đầu một cái, vội vàng xoay người chạy vào thư phòng tìm giấy bút.

Thẩm Thanh Di như đã quen với hình tượng như này của chồng bà, lắc đầu cười cười sau đó bắt đầu dọn dẹp bàn ăn. Mộc Tiểu Nhã thấy vậy cũng quay đầu nói với Bạch Xuyên vẫn ngồi ở bên bàn ăn: "Anh ra ngồi ở ngoài ghế salon trước đi, tí nữa viết cho bố mấy công thức, em giúp mẹ rửa bát đã."

Bạch Xuyên ngơ ngác gật đầu, sau đó nghe lời đi ra ngồi xuống ghế salon.

Mộc Tiểu Nhã thì bưng mấy cái đĩa còn lại vào giúp mẹ.

Thẩm Thanh Di vừa dọn dẹp bàn bếp vừa nói chuyện với con gái: "Sau khi cô Thôi qua đời, cảm xúc của Tiểu Xuyên vẫn ổn không?"

Bà Bạch vốn là họ Thôi, trước khi về hưu cũng là giáo viên cấp III Khánh Nguyên, tuổi nghề dạy học của bà chắc cũng dài như lịch sử cấp III Khánh Nguyên vậy, cho nên Thẩm Thanh Di luôn gọi bà Bạch là cô Thôi.

"Rất ổn, chỉ là có hơi đau lòng." Mộc Tiểu Nhã trả lời.

"Đau lòng cũng đúng thôi." Làm hàng xóm, Bạch Xuyên từ đứa trẻ bệnh tự kỷ không nói không rằng từ từ khôi phục thành như bây giờ như thế nào, không ai biết rõ từng chút nỗ lực của bà Bạch trong khoảng thời gian này hơn bọn họ: "Người ta nói những đứa trẻ mắc bệnh tự kỷ chỉ sống trong thế giới của mình, nhưng giờ Tiểu Xuyên có thể hiểu cảm giác đau lòng, có thể thấy được tâm huyết của cô Thôi không phải là uổng phí."

"Thật ra Tiểu Xuyên có thể giao lưu với thế giới bên ngoài." Mộc Tiểu Nhã thừa cơ nói.

"Đúng vậy, mẹ thấy giao tiếp của con với thằng bé cũng khá ổn."

"Con gái của mẹ chính là người gặp người thích ấy." Mộc Tiểu Nhã khoe khoang nói.

"Người gặp người thích? Đúng là không có tí liêm sỉ nào, nhanh tay rửa bát đi, xong còn đưa Tiểu Xuyên về nữa." Thẩm Thanh Di cười mắng.

"Cũng phải chờ Tiểu Xuyên viết xong công thức cho bố đã."

Nói xong, hai mẹ con ăn ý cùng nhìn về phía phòng khách, Mộc Nhược Chu đang ân cần ngồi trước mặt Bạch Xuyên, như si như say nhìn Bạch Xuyên viết công thức, thỉnh thoảng phát ra tiếng chậc chậc than thở. Nhìn một màn này, hai mẹ con cười một tiếng, sau đó tiếp tục dọn dẹp phòng bếp. Mộc Tiểu Nhã phụ trách việc rửa, Thẩm Thanh Di phụ trách cất bát đĩa.

"Sau này Tiểu Xuyên không đến chỗ này của chúng ta nữa rồi." Cô Thôi qua đời, Thẩm Thanh Di cảm thấy người của Bạch gia chắc chắn sẽ không đồng ý cho Bạch Xuyên sống một mình ở bên này.

"Cũng chưa chắc ạ."

"Chắc chắn sẽ không." Thẩm Thanh Di lo lắng nói, "Chỉ là không biết thay đổi môi trường sống, Tiểu Xuyên có thích ứng được không nữa, dù sao thằng bé cũng hơi đặc biệt."

"Mẹ, mẹ thật sự lo lắng cho Bạch Xuyên sao?" Mộc Tiểu Nhã nhíu mày.

"Nói thừa, dù sao đi chăng nữa thì mẹ cũng nhìn thằng bé lớn lên mà." Bản thân Thẩm Thanh Di cũng là một giáo viên rất có trách nhiệm, lúc ở trường thì đối xử với học sinh như con đẻ, huống chi tình huống của Bạch Xuyên đặc biệt như vậy, khiến người ta thấy chua xót, lại còn là đứa bé lớn lên dưới mắt bà.

"Vậy con nói với mẹ chuyện này, chắc mẹ cũng không tức giận đâu nhỉ?" Cơm cũng đã ăn xong, bát cũng rửa gần xong rồi, Mộc Tiểu Nhã cảm thấy bây giờ là cơ hội phù hợp.

"Con đã làm gì, còn lo mẹ tức giận?" Thẩm Thanh Di có chút tò mò.

"Mấy ngày trước con có lấy sổ hộ khẩu nhà mình...."

"Con lấy sổ hộ khẩu làm gì?" Thẩm Thanh Di hỏi, "Hộ chiếu xuất ngoại không phải đã sớm làm xong hết rồi à?"

"Con... đi kết hôn."

"Bộp!" Thẩm Thanh Di mất thăng bằng, bát sứ màu trắng trong tay rơi xuống, trên sàn chớp mắt đã đầy mảnh sứ vỡ, cũng dọa đến hai người đàn ông ngồi ngoài phòng khách, cùng ngẩng đầu nhìn sang.

"Với Bạch Xuyên." Mộc Tiểu Nhã nói một hơi.

"..."

Đột nhiên có tin tức động trời ập xuống khiến vợ chồng Mộc gia không kịp trở tay, họ đứng trong phòng khách, im lặng nhìn hai người yên tĩnh nhu thuận giống như đang chờ đợi phán quyết ngồi trên salon.

Cuối cùng, Mộc Nhược Chu vẫn chọn để con gái đưa Bạch Xuyên về trước.

"Bố mẹ, vậy con đưa Tiểu Xuyên về trước đây." Mộc Tiểu Nhã đứng lên chuẩn bị đưa Bạch Xuyên về.

"Bố, mẹ, tạm biệt." Ai ngờ, trước khi đi, Bạch Xuyên bỗng đổi giọng gọi bố mẹ.

"..." Tiếng "bố, mẹ" này, cũng làm sắc mặt vợ chồng Mộc Nhược Chu và Thẩm Thanh Di thay đổi.

Đối với tiếng nói tạm biệt lễ phép này, hai người cũng không có ai lên tiếng đáp lại. Bây giờ Bạch Xuyên, đã không còn chỉ là đứa trẻ đáng thương nhà hàng xóm khiến người ta thương tiếc, mà là con rể của họ.

Con người chính là như vậy, có một số việc, bạn là người đứng xem thì sẽ thấy vô cùng đồng tình và khoan dung, thậm chí còn có thể chủ động đưa tay ra giúp đỡ, nhưng khi bạn trở thành sự, tâm trạng sẽ hoàn toàn thay đổi. Bố mẹ Mộc gia, bây giờ đang trong trạng thái khó nói thành lời này đây.

Mộc Tiểu Nhã biết bố mẹ mình đang rất cần thời gian và không gian để tỉnh táo lại, cho nên cô cũng không tiếp tục kích thích bố mẹ nữa, vội vàng kéo Bạch Xuyên rời đi.

Lúc đi ra khỏi Mộc gia, Bạch Xuyên theo bản năng dừng chân lại, quay đầu nhìn thoáng qua.

"Sao vậy? Anh quên đồ gì à?" Mộc Tiểu Nhã hỏi.

"Lúc nãy.... bố mẹ, không nói tạm biệt với anh.." Bạch Xuyên nói cực kỳ nghiêm túc.

Ôi.....

Mộc Tiểu Nhã lập tức thấy hơi xấu hổ, không ngờ Bạch Xuyên còn là một boy vô cùng nghiêm túc thẳng thắn.

"Chắc họ quên đấy, tí nữa về em sẽ nhắc họ, đảm bảo sau này sẽ không có chuyện này nữa đâu." Mộc Tiểu Nhã dụ dỗ nói.

"Có phải họ không đồng ý không?"

"Gì cơ?"

"Không đồng ý, chúng ta kết hôn." Bạch Xuyên thật lòng hỏi.

Mộc Tiểu Nhã ngây ngẩn cả người, thế mà cô không ngờ, Bạch Xuyên gặp chướng ngại giao tiếp, lại cảm nhận rõ ràng được cảm xúc của bố mẹ.

"Sao... anh lại nghĩ như thế?" Mộc Tiểu Nhã hỏi.

"Từ nhỏ đến lớn, anh đến nhà em tổng cộng hai mươi sáu lần, mỗi lần, lúc đi về họ đều sẽ cười nói tạm biệt với anh, nhưng lần này không có." Bạch Xuyên dùng logic đặc biệt của mình giải thích, "Hôm nay chỉ có hai thứ khác với hai mươi lăm lần trước, bà nội qua đời, anh và em kết hôn. Mà có liên quan đến họ trong hai điều đó là, chúng ta kết hôn."

"Anh.... anh có thể nói một hơi dài như vậy cơ á!" Mộc Tiểu Nhã sợ hãi thán phục trước khả năng phân tích của Bạch Xuyên, đồng thời trong logf cũng thầm mắng, rốt cuộc là tên dở hơi nào nói Bạch Xuyên gặp chướng ngại nhận biết và chướng ngại cảm xúc thế hả, cmn cái năng lực logic này, không đi làm trinh thám thì hơi phí.

"Có thể." Mộc Tiểu Nhã đang cảm thán, nhưng Bạch Xuyên nghe không hiểu, anh vẫn thật thà trả lời.

"Vậy sao bình thường anh không thích nói chuyện?"

"Không cần thiết."

"Ý anh là lúc cần thì anh sẽ nói rất nhiều?"

"Ừm." Bạch Xuyên gật đầu nói, "Anh không thích nói chuyện."

"Không thích thì không nói vậy, em đưa anh về nhà." Mộc Tiểu Nhã bỏ qua vấn đề lúc ban đầu của Bạch Xuyên, đưa người ra khỏi khu nhà, gọi xe, đi về phía biệt thự Bạch gia.

"Vì sao họ không đồng ý?" Nhưng Bạch Xuyên không phải là người bình thường, anh cũng sẽ không vì Mộc Tiểu Nhã cố gắng né tránh mà khéo hiểu lòng  tránh vấn đề này. Nếu không thì, xe vừa bắt đầu chạy, anh lại liền hỏi vấn đề này.

Vì sao không đồng ý? Bởi vì trong mắt bố mẹ em, anh là một người bệnh tự kỷ trong lòng thiếu hụt, cũng không phải là người thích hợp với con gái họ.

"Không phải là họ không đồng ý, chỉ là họ vẫn còn đang suy nghĩ, chờ họ suy nghĩ rõ ràng, thì sẽ đồng ý ngay thôi anh." Mộc Tiểu Nhã lại dỗ dành anh.

Bạch Xuyên chớp chớp mắt, giống như đã tiếp nhận lời giải thích này của Mộc Tiểu Nhã, không tiếp tục hỏi nữa.

Xe nhanh chóng dừng lại trước cửa biệt thự Bạch gia, Mộc Tiểu Nhã bảo lái xe chờ cô một lát, cô đưa Bạch Xuyên vào trong liền ra.

"Chúng ta kết hôn." Ở cổng, Bạch Xuyên lại không đi vào.

"Em biết mà."

"Vậy lúc nào thì ở chung?" Bạch Xuyên hỏi.

"..." Mộc Tiểu Nhã sững sờ, "Ở chung?"

"Ừm, sau khi kết hôn, vợ chồng hai bên phải ở chung chứ."

"..." Thật đúng là cái gì nên biết thì đều biết rồi nhỉ, Mộc Tiểu Nhã nâng trán, "Bố mẹ em còn chưa đồng ý đâu đấy."

"Họ đồng ý thì chúng ta có thể ở chung sao?" Bạch Xuyên hỏi đến cùng.

Nói thật, Mộc Tiểu Nhã căn bản không nghĩ tới chuyện ở chung với Bạch Xuyên, bây giờ chỉ có thể kiên trì đối phó cho qua, "Đúng... Đúng vậy."

"Vậy anh chờ họ đồng ý." Nhận được câu trả lời chắc chắn, lúc này Bạch Xuyên mới hài lòng.

Có lẽ tối nay biểu hiện của Bạch Xuyên quá mức bình thường, nên Mộc Tiểu Nhã không nhịn được hỏi: "Vậy nếu như.... bố mẹ em không đồng ý?"

"Chúng ta đã kết hôn rồi." Bạch Xuyên nhắc lại, "Kể cả họ không đồng ý thì cũng vô dụng."

"!!!" Mộc Tiểu Nhã giật mình, quả thực không thể tin nổi vào những gì mình vừa nghe thấy.

"Cho nên... họ chắc sẽ đồng ý."

"..." Bởi vì không đồng ý cũng vô dụng, cho nên sẽ đồng ý đúng không? Hóa ra anh có logic như này, Mộc Tiểu Nhã thấy thật sự dở khóc dở cười.