Bạch Chỉ Ưu cố gắng giải thích, vẫn không quên lấy sắc dụ An Cẩn Dật, hai tay ôm cổ của anh, giọng nói êm ái làm giảm cơn tức giận của anh.
“Chuyện này không thể cứ như vậy là xong, nếu không cho bọn họ chút giáo huấn họ sẽ không nhớ được bài học này.” Tâm tình của An Cẩn Dật tốt hơn một chút, có điều vẫn không cam lòng, dám hù dọa bảo bối của anh.
“Giáo huấn gì chứ, anh là người quan trọng, nhưng anh lại không đến đầu tiên, muốn giáo huấn cũng là anh mới đúng, hừ hừ.” Bạch Chỉ Ưu bất mãn bĩu môi, giả bộ mình đang oán trách anh.
“Nếu không, em cũng cho anh một phát súng thế nào?” An Cẩn Dật trêu chọc nói.
“Đáng ghét, anh biết em không nỡ mà.” Giọng nói của Bạch Chỉ Ưu càng nói càng nhỏ, khuôn mặt còn ngượng ngùng đỏ lên.
“Em nha, “ An Cẩn Dật nhéo mũi của Bạch Chỉ Ưu, nói với cô chỉ có bại trận thôi, “Thật sự hết cách với em.”
Bạch Chỉ Ưu đạt được kết quả như ý, cười đến vô cùng đắc ý, đổi tay ôm lấy cánh tay của An Cẩn Dật, nhỏ giọng nói với anh: “Dù sao vẫn chưa tới chiều, em có một ý!”
“Hả? Nói nghe một chút.” An Cẩn Dật nhướng mày, cô bé này có ý nghĩ gì đây.
“Chiều nay chúng ta hẹn hò nha!” Bạch Chỉ Ưu cười thật ngọt ngào.
“Được.” An Cẩn Dật nói.
Nhưng chớp mắt một cái, anh đã phát hiện mình bị Bạch Chỉ Ưu lừa gạt.
Bởi vì Bạch Chỉ Ưu rõ ràng lôi kéo anh đi xem phim Đoremon!
Sau khi đi vào rạp chiếu phim vẻ mặt của An Cẩn Dật vẫn đen thui, trong lòng rất khó chịu, có đôi tình nhân nào đi xem phim Đoremon không?.
Bạch Chỉ Ưu mua bắp rang và Cocacola, nhìn thấy vẻ mặt không vui của An Cẩn Dật, cô có chút mất mát nói: “An Cẩn Dật, thì ra anh không muốn đi xem phim với em”.
An Cẩn Dật phát hiện Bạch Chỉ Ưu khác thường, vội vàng thay đổi khuôn mặt tươi cười, “Không có, làm gì có chuyện đó, đây là cuộc hẹn đầu tiên của chúng ta, anh vui vẻ còn không kịp nữa là”.
“Thật sao? Vậy thì tốt quá! Em cũng rất vui vẻ! Bạch Chỉ Ưu vui vẻ kéo cánh tay của An Cẩn Dật, nhảy lên nhảy xuống đi vào trong rạp chiếu phim.
Trong lòng An Cẩn Dật bất đắc dĩ thở dài một hơi, được rồi, chỉ cần bảo bối của anh vui vẻ là được rồi, ai kêu cô có tính trẻ con như vậy đây.
Đi vào rạp chiếu phim, An Cẩn Dật càng thêm xấu hổ, rõ ràng đi xem phim chỉ có mẹ và đứa nhỏ, khó trách lúc nãy anh mua vé xem phim, thì ánh mắt cô bán vé lại nhìn anh kỳ lạ như vậy.
An Cẩn Dật kiên trì tìm số ghế ngồi xuống, Bạch Chỉ Ưu vui chết đi được, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cảm thán ngây thơ: “Oa! Cánh cửa nhỏ như vậy mà có sức mạnh ghê gớm nha!”
“Oa! Chaien bạo lực nha, nobita thật đáng thương.”
Cuối cùng cũng xem xong phim hoạt hình này, An Cẩn Dật mỏi mệt không chịu nổi, bởi vì anh luôn chịu trách nhiệm đưa đồ ăn cho Bạch Chỉ Ưu.
Về đến nhà, An Cẩn Dật cảm thấy cơn mưa đã làm bẩn chiếc xe mà anh thích nhất, vì vậy ý định tự tay tẩy rẳ một chút, không nghĩ tới Bạch Chỉ Ưu cũng nổi hứng nói muốn giúp đỡ.
Vì vậy hai người xách ra mấy thùng nước, mỗi người một tấm vải, bắt đầu công việc lau xe.
Bạch Chỉ Ưu lau kính cửa sổ ở trong xe, An Cẩn Dật cũng ở trong xe lau kính cửa sổ, có khi hai người không cẩn thận chống lại ánh mắt nhau, còn nhìn nhau cười cười.
Bạch Chỉ Ưu nghiêm túc lau cửa sổ, đột nhiên quay đầu lại, thì thấy cửa sổ trước mặt có chữ: “Bảo bối, i love you.”
Cô cười ngọt ngào, Bạch Chỉ Ưu nhìn An Cẩn Dật ném đi một nụ hôn gió, lại tiếp tục lau xe.
Bạch Chỉ Ưu cầm lấy vòi phun nước, xối vào xe của An Cẩn Dật, nhìn thấy An Cẩn Dật đang lau trần xe, thì cả người nằm trường lên phía sau, đầu có chút ngẩng cao lên, đắc ý nói: “Chồng, em đã lau sạch bên trong rồi...!”
Hai tay của An Cẩn Dật đang lau trần xe, có chút cúi người, nở nụ cười cưng chiều hỏi Bạch Chỉ Ưu: “Vợ thật giỏi, em muốn được thưởng gì đây?”
“Thưởng hả? A..., để em suy nghĩ.” Bạch Chỉ Ưu nghiêng đầu, dáng vẻ chăm chú suy nghĩ thật đáng yêu.
Vì vậy An Cẩn Dật không nhịn được cúi người xuống thưởng cho Bạch Chỉ Ưu một nụ hôn trên đôi môi đỏ mọng của cô.
Đầu lưỡi đảo qua cánh môi Bạch Chỉ Ưu, lúc An Cẩn Dật muốn xâm nhập sâu hơn, lại bị Bạch Chỉ Ưu tránh ra.
“Đừng như vậy, em không thoải mái.” Bạch Chỉ Ưu không được tự nhiên nói, vẻ mặt thẹn thùng đỏ lên.
Đầu của Bạch Chỉ Ưu không có tựa ở trên ghế sa lon, mà là ló ra ngoài xe, vì vậy An Cẩn Dật cúi xuống hôn cô, cổ của cô sẽ rất mỏi.
An Cẩn Dật ném đi tấm vải trên tay, ngồi vào trong xe, anh đóng cửa xe lại, không gian thu hẹp yên tĩnh có thể nghe được tiếng hô hấp của hai người.
“Anh, anh vào đây làm gì?” Khuôn mặt của An Cẩn Dật để gần sát vào mặt Bạch Chỉ Ưu, vì vậy hô hấp nặng nề của anh đều phả vào trên mặt Bạch Chỉ Ưu, làm cho cô vô cùng mất tự nhiên.
“Thưởng cho em.” Nói xong, An Cẩn Dật liền một tay ôm eo Bạch Chỉ Ưu, một tay kiềm chế gáy của cô, bá đạo lại mạnh mẽ cưỡng hôn cô, đầu lưỡi linh hoạt trực tiếp xâm chiếm Bạch Chỉ Ưu, rút lấy mật ngọt trong khoang miệng cô
Bạch Chỉ Ưu vừa ngây ngô vừa thẹn thùng, chỉ có thể bị động mà đón nhận nụ hôn của anh thừa nhận, chấp nhận sự mạnh mẽ chiếm đoạt của An Cẩn Dật.
“Ưm ~~~” Bốn cánh môi dán chặt vào nhau, trong lúc vô tình Bạch Chỉ Ưu phát ra tiếng rên rỉ.