Bạch Chỉ Ưu nổi giận rồi, đứng thẳng người lên, giơ chân lên hung hăng đạp một cái lên lưng An Cẩn Dật.
“Khụ, khụ, khụ.” An Cẩn Dật bị sặc.
Bạch Chỉ Ưu thở hổn hển xuống giường, muốn đi ra cửa, An Cẩn Dật vội nhảy dựng lên, ôm cổ cô.
“Vợ ơi,em muốn đi đâu?” An Cẩn Dật cười nịnh nọt, trấn an hôn lên má Bạch Chỉ Ưu.
Bạch Chỉ Ưu giãy giụa, lại không tránh thoát được ngực của anh, tức giận nói: “Em đi kêu cô nào đó lại đấm bóp cho anh, hừ..”
“Đừng giận mà, nếu không anh cho em hôn một cái?” Nói xong, An Cẩn Dật làm bộ để sát mặt vào Bạch Chỉ Ưu.
“Đáng ghét, tránh ra.” Bạch Chỉ Ưu xoay mặt qua một bên.
“Nóng tinh như vậy? Được rồi để chồng giúp em hạ hỏa nhe” An Cẩn Dật không chút do dự xoay mặt cô qua, hôn nhẹ lên môi cô, chậm rãi biến thành chiếm hữu, ngậm lấy môi của cô, đầu lưỡi đưa vào trong miệng lôi kéo Bạch Chỉ Ưu.
An Cẩn Dật mạnh mẽ hôn cảm giác như muốn nuốt xuống tức giận của Bạch Chỉ Ưu vào bụng mình.
Hai gò má Bạch Chỉ Ưu dần dần đỏ, hơi thở bất ổn, An Cẩn Dật mới buông cô ra, trêu chọc nói: “Bảo bối, hết nóng chưa”
“Vô lại.” Bạch Chỉ Ưu đỏ mặt, thấp giọng mắng một câu.
“Ồ? Còn tức giận hả? Xem ra anh không đủ cố gắng, vậy lại hôn lần nữa."" An Cẩn Dật làm bộ muốn hôn Bạch Chỉ Ưu.
Bạch Chỉ Ưu vội trốn, vừa thẹn vừa xấu hổ nói: “Không cần, em tha thứ cho anh, thật sự sợ anh rồi”
An Cẩn Dật cười đen tối, gian kế thực hiện được rồi.
Khi Bạch Chỉ Ưu tỉnh lại, theo bản năng sờ lên vị trí bên cạnh, trống rỗng, có điều độ ấm vẫn chưa hoàn toàn tản đi, còn có chút ấm áp, hẳn là rời giường không lâu.