Ông Xã Háo Sắc

Chương 15: Ngoại truyện: Thật sự là em sao?




Buổi chiều mùa xuân ấm áp, một tiếng thét chói tai phá vỡ không gian tĩnh lặng, dọa đến những chú chin nhỏ đang đậu trên những tán cây phải bay loạn xạ.

“Anh ấy đã cứu người ta, vây nên người ta mới không ngã xuống, vậy nên sau đó, người ta muốn gả cho anh ấy!” Cô gái nhỏ phồng má, biểu đạt sự tức giận của mình.

Kỷ Trừng Thần vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười nhìn chằm chằm con gái mình: “Sao con lại có suy nghĩ như vậy? Cái gì quy định nếu cứu con thì sẽ phải cưới con? Là ai dạy con như thế?”

Bình nhi mím chặt bờ môi đỏ mọng, đôi mắt rưng rưng nìn về phía baba.

Mặc dù baba rất muốn giúp cô, nhưng nhìn thấy mẹ đang tức giân nên chẳng dám lên tiếng cứu viện, ngoại trừ bà ngoại.

“Ta nói con nha, thật là còn mặt mũi mà đi nói con gái mình sao, hồi bé chẳng phải con cũng đi cầu hôn người ta đó thôi? Chỉ cần đối xử tốt với con một chút, giúp đỡ con một chút, cho con một viên kẹo hay một hợp sữa thì con liền cầu hôn với người ta, bắt người ta chờ con lớn lên rồi sẽ kết hôn.” Bà ngoại thấy cháu mình nước mắt lưng tròng thì đau lòng, vội vàng ôm lấy Bình nhi, cách xa người mẹ ‘độc ác’.

“Con?” Kỷ Trừng Thần trợn mắt: “Sao con lại không nhớ vậy?”

“Đó là bởi vì con cảm thấy quá mất mặt, cho nên theo bản năng đã lãng quên.” Mẹ Kỷ nói một cách khinh thường.

“Con …” vừa gặp mà đã cầu hôn với người ta … thật sự là quá mất mặt mà.

“Cho nên ta nói, con có tư cách gì mà nói Bình Nhi?” Mẹ Kỷ mang cháu trai và cháu gái đến công viên chơi, bỏ lại sau lưng đứa con gái đang hóa đá và cậu con rể đang cười tươi.

Ôm vợ yêu từ đằng sau, Đường Huân ghé sat vào tai cô nói nhỏ: “Nghe mẹ em nói mới nhớ, hình như hồi nhỏ anh cũng từng bị một cô gái nhỏ cầu hôn, cô gái nhỏ kia còn tự xưng là ‘Thần Thần’, em nói xem, có phải lúc nhỏ anh đã từng bị em cầu hôn hay không?”

Lần này, Kỷ Trừng Thần hóa đá càng lâu hơn.

Một lúc sau, cô quay đầu lại, “Nói vậy, em có nên dạy Bình nhi, có việc gì thì cứ cầu hôn với người ta hay không? Nếu vậy, đợi lúc nó năm tuổi thì cũng giống em ngày đó, đã có hai mươi vị hôn pphu và hơn ba mươi ông xã dự bị rồi.”

Nghe vậy, sắc mặt của Đường Huân trầm xuống: “Không thể! Bình nhi còn nhỏ như vậy, không thể có nhiều vị hôn phu và ông xa dự bị như thế! Nếu không, nó sẽ mau chóng phải gả ra ngoài thì làm sao bây giờ?”

Kỷ Trừng Thần thở dài, chỉ cảm thấy trình độ cưng chiều vợ con của Đường Huân sắp vượt qua cha cô rồi.

“Nhưng mà, tại sao em lại có nhiều vị hôn phu và ông xã dự bị như vậy?” còn chưa kịp thở dài xong, thì cô đột nhiên lại bị anh ôm chặt, hơn nữa còn bước nhanh đến mục tiêu … giường lớn thẳng tiến.

“Đường Huân, anh không được lấy chuyện này để kiếm cớ làm chuyện đó, đây đã là chuyện rất lâu rồi.” Kết hôn đã mấy năm, tính cách của anh thế nào cô cũng hiểu được mấy phần, cái chuyện ‘đố kị’ này tuyệt đối là kiếm cớ.

Cô ra sức vùng vẫy, nhưng cũng không tránh khỏi bị lột sạch sẽ, kết quả là bị ăn sạch.

Sau mấy lần nằm trên giường thở hổn hển, cô thật sự không hiểu, bọn họ đã là vợ chồng già, con cái cũng đã có, vậy mà tại sao dục vọng của anh đối với cô lại không hề giảm bớt?

Một đôi bàn tay vươn tới từ phía sau, ôm cô vào trong ngực anh.

“Đợi chút … từ từ, em không được.” Cô vội vàng hạ giọng, rất sợ anh lạ dùng sức ‘ăn’ mình thêm lần nữa.

“Anh biết, anh chỉ muốn ôm em thôi.” Trong giọng nói còn mang theo ý cười, không hề có chút uể oải nào: “Còn nữa, anh chỉ muốn nói, nếu như năm đó, cô bé cầu hôn với anh thật sự là em, vậy thì anh rất cao hưng, vì khi đó anh đã cự tuyệt em, vậy mà sau này em lại giữ đúng lời hứa mà gả cho anh!”

Mặc dù, giọng điệu đắt ý của anh rất dễ khiến người ta nổi giận, chẳng qua là, nếu năm đó cô thật sự cầu hôn với anh, như vậy chứng tỏ từ bé cô đã có một đôi mắt tinh tường rồi.

Phát hiện điều này, cô thật không biết có nên dạy cho Bình nhi, gặp chuyện gì cũng cầu hôn với người ta hay không, bởi vì biết đâu con gái cô sẽ thật sự gặp được một ông xã vô cùng yêu thương nó.

Aizz, làm mẹ đã khó, muốn đẻ dục vọng của ông xã được no bụng, lại càng khó hơn.

---Hoàn---