Vào buổi chiều mùa thu mát mẻ, trên bầu trời xanh tươi đẹp, bỗng nhiên mây đen từ đâu kéo tới, biến bầu trời xanh thành bầu trời đen âm u. Gió bắt đầu thổi mạnh, mang theo hơi lạnh của nước mưa. Cây cối đung đưa mạnh mẽ, lá cây cọ vào nhau tạo nên thanh âm xào xạt to lớn.
Trong biệt thự của Loan gia, một người phụ nữ tầm 30 tuổi chắp tay quỳ trên nền đất lạnh lẽo, đôi mắt sưng đỏ vì khóc quá nhiều. Bà mặc một bộ quần áo màu nâu cũ kỹ, chắp vá tùm lum. Tóc đuôi ngựa được cố định bởi sợi dây buộc tóc màu tím giờ đây thật bù xù. Trên người bà tỏa ra một mùi hôi khó chịu khiến những người xung quanh chỉ muốn tránh xa.
- Tôi cầu xin anh....cầu xin anh...hãy chấp nhận nuôi Tiểu Nhi....xin anh...hãy vì ơn nghĩa vợ chồng năm xưa mà....chấp nhận nuôi Tiểu Nhi....Bà nói, giọng nói khàn đặc, nước mắt vẫn cứ tuôn trào.
Người đàn ông ngồi trên ghế sofa, miệng ngậm điếu thuốc, tay ôm eo người phụ nữ ngồi bên cạnh, chân bắt chéo, khuôn mặt vênh váo, lạnh lùng, ánh mắt cay độc nhìn người phụ nữ và cô bé đứng bên cạnh.
Người phụ nữ ngồi kế bên nhìn cô bé, bà ta nói với người phụ nữ
- Chồng tôi đã không đồng ý, thì đừng có van xin vô ích. Tốt nhất là nên hiểu chuyện và biến khỏi đây đi.
- Tôi có thể đi...nhưng chỉ cần....chỉ cần...hai người chấp nhận Tiểu Nhi...tôi...tôi sẽ rời đi...không bao giờ trở lại nữa. Bà nói, thân người run lên vì lạnh, bà thật yếu ớt và đáng thương!
Người đàn ông lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, ông ta thở nhẹ, nói
- Được. Muốn tôi chấp nhận cũng được nhưng bà nên nhớ câu nói này của mình. Đừng bao giờ quay trở lại đây nữa!
- Cảm ơn ông. Cảm ơn ông. Bà như một đứa trẻ nhận quà, rối rít cảm ơn ông ta. Rồi bà quay sang nhìn Lý Tiểu Nhi, nói
- Nhi Nhi, hãy sống thật tốt nhé!
- Mẹ. Tiểu Nhi nhìn bà, dù là bên ngoài cô không có chút biểu hiện nào nhưng thực chất là cô đang rất đau và căm hận cha cô.
- Hãy sống thật tốt! Từ giờ... mẹ đã không còn....bên cạnh con nữa. Con phải biết...chăm sóc bản thân mình. Nhớ....nghe lời cha mẹ....của con đấy. Đừng hư nha con....mẹ đi rồi....mẹ...sẽ nhớ con lắm....Bà nói, nước mắt tuôn ra như suối. Giọng nói khàn đặc, đứt quãng.
Người phụ nữ nhìn cô và bà, bà ta đứng lên, một cước đá vào mặt của mẹ Tiểu Nhi
- Mẹ! Tiểu Nhi hoảng sợ, chạy đến đỡ bà ngồi dậy. Bà ta đi đến, túm lấy tóc cô, quăng cô về phía người đàn ông. Rồi bà ta kêu bảo vệ, và nói
- Tiễn ả đi.
- Dạ. Hai tên bảo vệ to lớn đồng thanh. Bà ta nhìn người phụ nữ và nói
- Vĩnh biệt nhé, hồ ly tinh! Rồi bảo vệ túm tóc bà lôi ra ngoài, Tiểu Nhi bất lực nằm đó nhìn mẹ cô. Trái tim cô....đau quá! Đau...đến phát điên!
Mẹ cô bị tên bảo vệ lôi ra ngoài đường và quăng bà nằm ở đó. Bà cố gắng dùng sức lực yếu ớt còn lại của mình, từ từ ngồi dậy. Nhìn căn biệt thự một lần cuối, bà đau đớn lau nước mắt rời đi.
Đi chưa được nửa đường, một chiếc xe tải chạy với tốc độ cao lao đến, và.....
"Rầm". Mẹ Tiểu Nhi bị xe tông, văng mạnh, đầu đập xuống đất với lực mạnh và quay vài vòng, máu từ đầu tuôn ra rất nhiều, chứng tỏ, phần đầu...đã bị dập nặng. Người đi đường thấy vậy, sợ hãi la lớn
Bên trong biệt thự, Tiểu Nhi nghe thấy tiếng "rầm rầm" ở bên ngoài, lại còn nghe tiến la hét của ngườ đi đường, cô hốt hoảng chạy ra khỏi biệt thự. Vừa ra ngoài đường đã thấy đầu chiếc xe tải dính chút máu, trên xe không có ai. Rồi cô đảo mắt qua người phụ nữ đang nằm trên đường, nước mắt của Tiểu Nhi thi nhau lăn trên má cô. Tiểu Nhi bị sốc nặng, cô như kẻ điên dại la hét. Chạy đến bên mẹ, cô quỳ thụp xuống, bàn tay nhỏ bé run rẩy lên từng hồi, cô nhẹ nhàng lật người bà qua. Cảnh tượng trước mặt khiến nỗi đau dâng cao. Đầu của mẹ cô vừa bị đập mạnh vào kính vừa đập mạnh xuống nền đất khiến phần não bà bị nát. Máu chảy dữ dội. Cơ thể lạnh ngắt, tim đã ngừng đập.
Tiểu Nhi đau khổ, cô như người mất hồn, ngồi đó nhìn mẹ. Nước mắt cứ thể mà chảy. Khóe môi cô giật giật. Trái tim cô đau quá! Cô không thể nói được, càng không thể thở được. Cứ như có một thứ gì đó bóp lấy trái tim cô, như muốn nghiền nát...à không, là muốn bóp nát trái tim cô ra mới đúng!
Trời bắt đầu đổ mưa. Mưa lớn mang theo hơi lạnh lẽo. Cô vẫn ngồi đó như kẻ mất hồn. Có lẽ, mưa lớn là bởi vì...ông trời cũng đang khóc....giống như cô!
…………………………………………
Sáng hôm sau, Tiểu Nhi tỉnh dậy, cô nhìn xung quanh, thì biết mình đang ở trong một căn nhà gỗ. Căn nhà nhỏ bé, không chắc chắn, có thể sụp đỗ bất cứ lúc nào. Trong căn nhà nhỏ chỉ có một chiếc giường nhỏ, một chiếc tủ nhỏ và một cái bàn và ba cái ghế. Đơn giản nhưng lại dễ hỏng. Tiểu Nhi nhìn xung quanh, chợt cô nở một nụ cười lạnh.
Tiểu Nhi cố gắng bước xuống giường, cô đi ra khỏi nhà, và đi ra đằng sau căn nhà nhỏ.
Múc nước trong thùng lớn, trét kem đánh răng lên bàn chải, Tiểu Nhi bắt đầu làm vệ sinh cá nhân. Xong xuôi, cô đi vào nhà thì thấy bà ta.
- Con....chào mẹ. Tiểu Nhi nhỏ giọng
- Tao không phải là mẹ của cái thứ dơ bẩn như mày. Quần áo mày đó, thay đồ nhanh rồi còn đi làm đám tang cho con mụ kia nữa. Phiền phức! Bà ta vừa chỉ tay vào đống quần áo cũ kỹ vừa nói, giọng nói chanh chua, khó nghe.
- Cảm ơn ạ. Tiểu Nhi gật nhẹ đầu, cô đi thay đồ, rồi cùng mẹ kế và cha cô ra xe.
- Ai cho mày ngồi lên chiếc xe xinh đẹp của tao? Đi bộ đi con đ*. Cha cô nói, rồi lái xe đưa bà ta cùng Loan Phi Yến đến nghĩa trang
Tiểu Nhi buồn bã, cô đi vào vườn lấy một chiếc xe đạp và chạy theo họ. Đến nơi, Tiểu Nhi cất xe vào một góc. Mẹ kế nhìn cô, bà ta chống nạnh nói
- Mày làm gì lâu thế, con đ*?
- Tại đường hơi đông nên con phải đạp chậm chút. Con xin lỗi! Tiểu Nhi nói. Rồi cô nhìn qua phần mộ của mẹ. Cha cô đang đứng đó, ông ta cầm một bó hoa cúc trắng, và quăng mạnh xuống mộ mẹ cô
- Tặng mày đó, đồ gái gọi! Nói xong, ông ta quay lại rồi đưa vợ con đi, trước khi đi, ông ta nói với Tiểu Nhi
- Mày nên về sớm một chút đấy.
- Dạ. Tiểu Nhi nhỏ giọng, nước mắt lại lăn từ mắt xuống má cô. Cô từ từ đi đến bên mộ mẹ và quỳ xuống
Nước mắt lại chảy nhiều hơn. Cô đau đớn ôm lấy ngực mình, nói
- Con.....xin lỗi....vì đã không....ở bên mẹ....
Tiểu Nhi ngồi đó, cô cứ khóc mãi, khóc mãi, cho đến gần trưa mới về.
Bước vào biệt thự, cô nhìn cha cô đang ôm lấy mẹ kế hôn hít. Bà ta đang dần chìm trong nụ hôn thì thấy cô, liền đẩy ông ta ra và nói
- Bộ cái miệng của mày bị câm rồi à? Làm gì về trễ vậy?
- Xin lỗi mẹ. Tiểu Nhi nhỏ giọng. Bà ta tức giận nói
- Bộ lỗ tai mày làm từ cây à? Tao đã nói tao không phải mẹ mày mà.
- Dạ. Tiểu Nhi vẫn đứng đó, cô đứng nhìn họ với đôi mắt u sầu, đau khổ. Ông ta nhìn cô, quát
- Còn không mau đi làm việc. Bộ mày phải đợi tao sai bảo thì mày mới chịu đi làm à? Với lại, dẹp cái khuôn mặt ghê tởm của mày giùm tao cái.
- Dạ. Tiểu Nhi nói rồi ra ngoài vườn. Đúng lúc cô gặp Loan Phi Yến - con của bà mẹ kế. Phi Yến nhìn cô, ánh mắt khinh thường, cô ta chán ghét nói
- Còn không mau chào cô chủ đi. Đứng đực ra đó làm gì?
- Chào cô chủ, tôi xin phép....đi làm việc ạ. Tiểu Nhi nhỏ giọng, đôi mắt vẫn u sầu nhưng lần này lại rất lạnh lẽo. Cô đi ngang qua cô ta, Phi Yến rùng mình khi cảm nhận được sát khí của Tiểu Nhi. Bỏ qua sự lo sợ đó, Phi Yến đi thẳng vào biệt thự.
Đến chiều, Tiểu Nhi làm việc xong thì nói với cha cô
- Con...muốn đi thăm mẹ một chút. Có thể...không ạ?
- Ừ. Ông ta lạnh nhạt đáp, chẳng thèm nhìn Tiểu Nhi. Cô nhìn ông, cúi nhẹ đầu rồi rời khỏi nhà.
Đạp xe đến Flower Shop, Tiểu Nhi mua một bó hoa cúc trắng - loại hoa mà mẹ cô rất thích. Xong xuôi, cô đạp xe đến nghĩa trang.
Dựng xe ở một góc, Tiểu Nhi cầm bó hoa, cất từng bước đi nặng nề vào bên trong.
Đi đến hàng bên trái, cô đứng trước mộ mẹ và nhẹ nhàng đặt bó hoa cúc xuống và vứt bó hoa mà cha cô mua hồi sáng. Đứng yên đó một hồi lâu, Tiểu Nhi xoay người lại thì thấy một nam nhân tầm 21 tuổi, cầm một bó hoa hồng đi đến hàng bên phải và đặt trước mộ của một ai đó.
Tiểu Nhi nhìn nam nhân đó, cô có thể cảm nhận được sự buồn bã và đau khổ của nam nhân. Nam nhân này quỳ xuống trước mộ, anh ta ngồi yên đó.
Trông anh ta lúc này thật yếu ớt và đáng thương!
Tiểu Nhi thở dài, cô rời khỏi nghĩa trang và đạp xe về nhà.
Và vài ngày sau, ngày nào cô cũng đến thăm mẹ cô, và ngày nào cũng nhìn thấy nam nhân đó cầm bó hoa hồng đặt trước mộ. Nam nhân này không đứng thì quỳ, không quỳ thì đứng. Ngày nào cũng như thế cả.
Và rồi, Tiểu Nhi quyết định sẽ nói chuyện với nam nhân đó, mặc dù cô không hiểu lí do vì sao.
Hôm nay, là một ngày trời âm u, không một chút ánh nắng. Từ sáng đến tối, chỉ toàn một màu xám âm u lạnh lẽo. Buổi chiều hôm nay, trời mưa rất lớn, mưa tầm tã, mang theo hơi lạnh của hơi nước.
Tiểu Nhi cầm một cây dù, cô xin phép cha và mẹ kế, sau đó rời đi. Vì trời mưa lớn thế này, cô chỉ có dù, và xe đạp. Tất nhiên, không có kẻ điên nào lại vừa cầm dù chạy xe đạp, trông sẽ rất ngớ ngẩn ( mặc dù ngoài đời có thật =.=")
Tiểu Nhi để xe đạp ở nhà, cô cầm dù đi ra ngoài. Như thường lệ, cô luôn đến Flower Shop để mua hoa cho mẹ rồi mới đi đến nghĩa trang.
Đi vào đó, cô nhìn thấy nam nhân đó đang quỳ trên nền cỏ ẩm ướt, cả cơ thể anh ướt như chuột lột. Tiểu Nhi có chút bất ngờ, cứ nghĩ trời mưa lớn thế này anh ta sẽ không đến, ai ngờ lại....
Tiểu Nhi thở dài, cô đi đến mộ mẹ rồi đặt hoa xuống. Đứng đó một hồi lâu, cô xoay người lại nhìn nam nhân. Cô nhìn anh, cất từng bước đi nhẹ nhàng. Đứng trước mặt anh, cô nói
- Để thân mình ướt sũng dưới trời mưa tầm tã quá lâu, anh sẽ bệnh đấy!
Nam nhân nghe vậy, liền không nhanh không chậm ngước mặt lên nhìn cô. Vì trời mưa lớn kèm theo sấm chớp liên tục khiến anh không nhìn rõ khuôn mặt của cô
- Cô....là ai? Anh hỏi
- Tôi là ai, không quan trọng. Cái chính là anh nên giữ sức khỏe đi. Về nhà sưởi ấm nhanh lên, nếu không anh sẽ bệnh đấy. Tiểu Nhi dịu dàng nói
- Tôi và cô không quen biết nhau. Tại sao lại lo cho tôi? Anh hỏi
Tiểu Nhi suy nghĩ một hồi, cô nói
- Không biết nữa. Chỉ là...tôi cảm thấy....anh khá giống tôi thôi.
- Giống? Tôi và cô giống chỗ nào? Anh lại hỏi tiếp. Tiểu Nhi không nói gì, cô quỳ xuống, tay nhỏ chạm vào mộ.
- Đây là...cha anh sao?
- Ừ. Anh đáp, đôi mắt u buồn nhìn mộ của cha.
- Cô...cũng có người thân ở đây? Anh hỏi tiếp
- Ừm. Là mẹ tôi. Tiểu Nhi đáp. Anh và cô ở đó một hồi, cảm nhận được bầu không khí yên tĩnh, Tiểu Nhi lên tiếng
- Sao...ngày nào....anh cũng ở đây vậy?
- Tôi đến đây....không chỉ để thăm cha mà còn muốn....hối lỗi với ông.
- Hối lỗi?
- Vì khi cha còn sống, tôi luôn làm trái ý ông, luôn khiến ông buồn. Mặc dù không lo lắng về học lực của tôi, nhưng ông lại lo cái tính ham chơi của tôi. Ông luôn khuyên bảo tôi, nhưng tôi lại không nghe. Dù vậy, ông vẫn luôn tươi cười. Mà...lúc đó, tôi cũng không quan tâm lắm! Và rồi, một ngày nọ, ông đột ngột qua đời. Tôi như kẻ điên dại, khóc lóc van xin ông tỉnh lại, nhưng chỉ vô dụng. Anh nói, giọng nói buồn bã, đau khổ. Tiểu Nhi mỉm cười, cô nói
- Tôi nghĩ, trước khi ra đi, ông đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào anh đấy.
- Sao? Anh có chút ngạc nhiên, nhìn cô với ánh mắt khó hiểu
- Khi ông ra đi, tôi chắc rằng, ông đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào anh. Ông tin, sẽ có một ngày, anh sẽ làm nên mọi thứ tốt đẹp hơn, mặc dù, tôi không biết đó là gì. Nếu như anh cứ thế này, tôi tin, ông đang rất buồn đấy. Mạnh mẽ lên, anh là đàn ông mà. Hãy làm tốt mọi thứ, vượt xa cả sự kỳ vọng mà ông đã đặt trọn vào anh đi. Tiểu Nhi mỉm cười nói, anh như tiếp thêm động lực, liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, và nói
- Cảm ơn cô. Tôi hiểu rồi, tôi nhất định...sẽ cố gắng vượt qua mọi thứ, để có thể khiến ông an tâm nhắm mắt.
- Dạ. Tiểu Nhi gật nhẹ đầu. Anh nắm lấy tay cô mãi, bởi vì bàn tay cô...rất ấm áp!
Rồi Tiểu Nhi tiễn anh đến chỗ chiếc xe Lamborghini đang đậu gần đó, cô nhanh chóng xoay mặt bỏ đi trước khi anh kịp hỏi tên cô.
Nhìn thân người nhỏ bé với mái tóc nâu hạt dẻ tự nhiên dài ngang lưng, anh có thể cảm nhận được sự yếu đuối của cô. Đứng gần cô, anh có cảm giác như muốn được bảo vệ cô.
Bóng lưng cô khuất dần sau màn mưa trắng xóa, anh nắm chặt tay mình, tự nói với chính mình
- Rồi sẽ có ngày, tôi và em sẽ được gặp lại nhau! Lúc đó, tôi sẽ biến em trở thành người phụ nữ của tôi.