Ông Xã Em Đến Cứu Anh Đây! Quyển 3

Chương 7: Bỏ Đi






Ánh sáng nhè nhẹ chiếu qua khung cửa sổ.

Tiếng xả nước ào ạt khiến Tăng Gia Hân bừng tỉnh giấc.

Cô bất giác nhìn lên tấm thân mình, cô thấy cơ thể mình trần truồng, hơn hết còn có những dấu hôn sâu, dấu Hickey ở trên.

Tối qua, đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đầu cô đau ê ẩm, kí ức cô thoáng chốc vụt bay đi mất.

Trước giờ, cho dù bị chuốc thuốc hay như thế nào cô đều nhớ hết.

Vậy tại sao bây giờ lại không? Cô lo lắng, ngập trong nỗi sợ hãi.

Người đàn ông đó là ai.

“Két” Tiếng vặn khóa nước vang lên, Tề Triết quấn chiếc khăn tắm che chỗ cần che, rồi để lộ cơ bụng rắn chắc cùng thân hình vạm vỡ của mình.

Nước da ngăm ngăm làm anh trông khỏe khắn vô cùng.

Nhìn thấy hình bóng quen thuộc bước ra, Tăng Gia Hân ngây người một lúc.

Tề Triết lạnh nhạt lên tiếng: “Cô tỉnh rồi?” Tăng Gia Hân vẫn không tin vào mắt mình nên liền tát mạnh vào mặt mình một cái.

Hóa ra không phải là mơ.

“Là thật.


Chính cô đã lợi dụng tôi!” Tề Triết cất lời, từng câu từng chữ biến thành những nhát dao đâm thẳng vào trái tim cô.

Đã bảo là không gặp lại, đã bảo là sẽ quên, vậy hà cớ sao chính lúc bản thân gặp nguy hiểm lại gặp? Không những thế, sau lần này thì cô có thể quên được anh hay không? Tăng Gia Hân chìm đắm trong nỗi buồn tủi không ai có thể thấu.

Cô cúi gằm mặt xuống.

Đầu óc đang nghĩ về xa xăm.

“Ha… Cuối cùng cũng không thoát được anh!” Không thể kiềm chế, cô liền cất giọng.

“Đã quá đủ với tôi rồi.

Từ nay tôi không muốn gặp anh, không muốn nhìn thấy anh nữa.

Anh cút đi cho khuất mắt tôi!” Miệng quát tháo Tề Triết, tay thì lấy những chiếc gối ném thẳng vào mặt anh.

Lòng đau như búa vổ.

Cô cuộn mình trong chăn, trùm kín mình lại.

Vỡ òa trong khung bậc cảm xúc.

Cô cảm thấy nhục nhã.

Cô cảm thấy quá mệt mỏi.

Cô rất rất đau! Không yêu thì có thể làm như vậy sao? Cô thà ở với người con trai khác còn hơn là anh.


Giống như trong tiểu thuyết, đôi khi còn tìm được tình yêu mới xứng đáng với mình hơn.

Tề Triết thấy cô không kiềm chế được bản thân nên đành nấp vào một góc, dựa vào tường, vắt tay lên trán nghĩ quẩn: “Anh làm em ghét đến thế rồi sao?” Sau đó, Tăng Gia Hân nhanh chóng đứng dậy.

Dùng chăn làm mảnh che thân, tiến đến ngăn tủ vơ đại bộ quần áo của Tề Triết.

May mắn sáng nay trợ lí đã mang đến cho Tề Triết vài bộ vest, nếu không cô cũng không có đồ mặc.

Cô lạnh lùng bước qua anh như một cơn gió, bước vào phòng tắm, thay ngay bộ đồ tạm bợ vào.

Cô mặc kệ anh có ra sao, như thế nào.

Điều quan trọng nhất bây giờ cô cần làm chính là trốn thoát càng nhanh càng tốt.

“Rầm…” Thay xong, cô đi ra khỏi phòng, đóng mạnh cửa một cái.

Tay lục lọi chiếc túi xách, kiếm chiếc điện thoại để gọi điện: “James, đến đón mình.

Khách sạn, nhà hàng “Royal” ” Nói xong, cô liền cúp máy.

Tâm trạng cô không chút ổn.

Tăng Gia Hân bất giác ngoảnh mặt lại đằng sau, nhìn về phía xa xa, căn phòng mang số 1502.

Có lẽ, bỏ đi chính là sự lựa chọn tốt nhất cho cả hai.

Nếu đã không có tình cảm thì hà cớ gì phải ở bên nhau? Tình yêu không phải là trò đùa Tình yêu chính là sự rung cảm, quyến luyến của một nam và một nữ.

Họ phải có tình cảm chân thật, sâu sắc với nhau.

Họ phải sẵn sàng hi sinh vì nhau.

Họ phải gắn bó với nhau.

Họ phải có lòng vị tha, sự tin tưởng đối với nhau.

Làm gì có ai chỉ cần một nữ hay một nam là tạo ra thứ được gọi là tình yêu? Đã không đến được với nhau thì nên buông tay, bên nhau chỉ làm tổn thương đến nhau mà thôi!.