Sáng ngày hôm sau, Tăng Gia Hân đang trên đường đi đến những nơi mà mình từng đến của 1 năm trước.
Mới một năm xa cách mà nhiều thứ thay đổi đến cô không thể nhận ra.
Lạ thật, 1 năm không ngắn cũng không dài vậy mà tại sao lại có nhiều đổi thay đến như vậy?
Đang đi trên một con đường ngõ cũ, nơi mà cô và anh từng đi qua, cô nhìn thấy bóng dáng của hai đứa trẻ, cậu bé thì đi đằng trước còn cô bé thì ở đằng sau.
Cô thấy hình ảnh của mình trên người của chúng.
Giống cô và Tề Triết khi xưa.
Lúc nào cô cũng lẻo đẻo theo sau còn anh thì luôn đi phía trước.
Khong hiểu sao lúc đó cô lại chịu được cảnh như vậy.
Rồi đột nhiên cô bé bị ngã, cô ngỡ cậu bé sẽ không quan tâm mà bước đi ai ngờ rằng cậu chạy lại và đỡ cô.
Rồi còn thổi lên vết thương để cô bé bớt đau.
Tăng Gia Hân cười nhạt, ít ra cô bé còn có được sự quan tâm.
Đột nhiên, điện thoại của cô vang lên, cô bắt máy:
“Alo?...”
“Gia Hân, em đang ở đâu? Về lại viện nhanh! Bệnh của Tề Triết tự nhiên tái phát!”
Nghe xong, tay cô run run, miệng mấp máy:
“Không phải anh đã cho anh ấy uống thuốc rồi sao?”
“Lúc đó anh không để ý, không kiểm tra.
Bây giờ phát bệnh mới biết anh ta chỉ uống thuốc ức chế mà thôi!”
Tăng Gia Hân cúp máy, vội lên xe chạy về viện nghiên cứu.
Cô không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Cô rất lo lắng cho anh, cô nghĩ rằng vài hôm nữa sẽ đến tìm anh nhưng không ngờ lại nhanh đến như vậy.
Trên đoạn đường đi, khóe mắt cô cay cay, lệ dường như muốn rơi xuống:
“Ông xã, em đến cứu anh đây!”
15 phút sau, cô có mặt tại viện nghiên cứu.
Cô chạy thẳng vào phòng bệnh của Tề Triết, vừa bước vào bên trong đột nhiên pháo bông ở đâu xuất hiện, rơi hết lên người cô.
Ở trong phòng này không chỉ có Tề Triết mà còn nhiều người khác.
Tề Triết không biết từ đâu xuất hiện liền bước đến trước mắt cô rồi quỳ xuống.
Gia Hân liếc qua nhìn Andy kẻ đầu xỏ của mọi chuyện.
Andy giả vờ lơ đi kiểu: “Anh không biết gì hết.
Tề Triết là đầu xỏ.”
Cô chưa kịp định thần thì anh nói:
“Gia Hân à, anh biết dù là quá khứ hay hiện tại thì em cũng rất yêu anh.
Và anh cũng vậy! Anh không biết nên bày tỏ cảm xúc mình như thế nào, anh cũng không biết nói lời ngọt ngào với em.
Nhưng điều mà anh luôn chắc chắn chính là anh muốn cưới em, muốn ở bên em, chăm lo cho em đời đời kiếp kiếp không thay đổi.
Anh biết lúc trước anh đã làm tổn thương em rất nhiều.
Sau này anh sẽ dùng tình cảm và thời gian để bù đắp cho em.
Tăng Gia Hân, cưới anh nhé? Gả cho anh nhé?!”
Dứt lời, cả phòng chợt rôm rã đến lạ, tiếng vỗ tay cùng với giọng nói đang đồng thanh:
“Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
Nước mắt không biết từ đâu lăn trên gò má của Gia Hân.
Cô gật đầu nhẹ rồi Tề Triết đeo nhẫn cho cô.
Anh đứng lên ôm chầm cô vào lòng.
Anh ghé sát mặt mình vào mặt cô rồi trao cho cô nụ hôn, có chút ngọt ngào của tình yêu, có chút mặn của nước mắt.
…
1 tuần sau, hôn lễ diễn ra ở khách sạn sang trọng bậc nhất thành phố đứng tên của Đương Trâu Phác.
Đương Trâu Phác đã chi toàn bộ kinh phí cho đám cưới.
Anh bảo rằng anh lấy thân phận là một người anh trai tổ chức cho em dâu và em trai của mình.
Hôm nay, cả khách sạn đã được bao toàn bộ để tổ chức lễ cưới.
Sự sa sỉ của nó đã nói lên sự giàu có của những người có mặt ở nơi đây.
Phía bên trong gian phòng vip bày trí rất trang trọng.
Đàn chùm pha lê sáng lấp lánh cùng với âm nhạc du dương.
Tề Triết đứng ở trên sân khấu chờ Tăng Gia Hân.
Cô khoác tay bố mình rồi bước lên sân khấu.
Vừa đặt chân lên thảm đỏ thì bố đã thả tay cô, ngụ ý để cô bước về phía người mình yêu.
Miệng nở nụ cười hạnh phúc, cô đi về phía anh.
Cha xứ liền đọc lời thề ước hôn nhân:
“Tề Triết, con có đồng ý lấy cô Tăng Gia Hân làm vợ, làm Tề phu nhân.
Nguyện suốt đời che chở cho cô ấy, yêu thương, chăm sóc và chịu trách nhiệm với cô ấy?”
“Con đồng ý!”
“Tăng Gia Hân, con có đồng ý lấy người đàn ông tên Tề Triết này làm chồng, làm Tề phu nhân của anh.
Để cho anh ấy chăm lo, chịu trách nhiệm hết quãng đời còn lại của mình?”
“Con đồng ý!”
“Và bây giờ chú rễ có thể hôn cô dâu…”
Tề Triết liền trao cho cô một nụ hôn sâu nồng cháy.
Tăng Gia Hân mãn nguyện đáp lại.
Cô không nghĩ rằng bản thân sẽ có một ngày như hôm nay, được ở bên người mình yêu, được chung sống với anh như một cặp vợ chồng.
Có lẽ, ông trời cũng không quá phụ tình.
Bây giờ, cô đã có được tình yêu mà mình hằng mong ước.
Giọt lệ tuôn rơi, Tăng Gia Hân cảm ơn vì Tề Triết đã chọn cô, Tăng Gia Hân cảm ơn vì bản thân đã không bỏ cuộc.
Và cô đã có được hạnh phúc viên mãn theo mong muốn thưở bé của chính mình…
_The end_