Mạc Tư Cẩn bị khuôn mặt nghiêm túc của Tăng Gia Hân làm cho hú hồn hú vía.
Trong suốt quãng đường đi, anh ta cứ ngồi nhẩm nhẩm cầu nguyện, mong rằng cậu chủ không trách phạt anh ta.
Với tính cách Tề Triết, nếu anh biết Mạc Tư Cẩn đưa cô đến đây thì anh có lẽ sẽ bóp chết Mạc Tư Cẩn mất.
"Đùng..."
Đột nhiên có người ném bom về phía chiếc xe Jeep mà Tăng Gia Hân và Mạc Tư Cẩn đang đi.
Nơi này còn cách chỗ Tề Triết đang ở khoảng 5, 10 phút đi xe.
Bởi Mạc Tư Cẩn khá lề mề, chậm chạp nên mới lâu đến nơi đến như vậy.
Xung quanh chỗ này chỉ có cây cối và bụi rậm xung quanh cho nên sau khi xác định được có người đã gài bẫy thì Tăng Gia Hân nhanh chóng bước xuống xe, nhìn bốn phía, đề cao cảnh giác.
Mạc Tư Cẩn lục lọi chiếc túi rồi lấy một khẩu súng lục được cải tiến đưa cho Tăng Gia Hân.
Thế nhưng cô lại không cần vì lúc nào bên người cô cũng có vũ khí, không súng thì dao để cô phòng trừ bất trắc.
Bản thân cô không chỉ suốt ngày quanh quẩn trường học, cái bệnh viện mà ngoài ra còn dính dáng đến hắc đạo và bạch đạo.
Những người đó đều có thế lực riêng và quyền lực.
Tuy nhiên, nhìn bề ngoài chưa chắc đã biết rõ được bên trong, vậy nên cô vẫn phải đề cao tính cảnh giác.
Tăng Gia Hân khá nghi ngờ, nếu mà nhắm vào Tề Triết thì phải đánh bom và mai phục ở bên kia.
Còn đây, chúng có một nhóm khác ở đây đợi sẵn và gài bẫy.
Nếu cô đoán không nhầm thì chúng đã biết cô sẽ đến đây.
Bỗng dưng một người con gái từ đâu xuất hiện.
Cô ta mang bộ đồ phòng hộ nên Tăng Gia Hân không nhìn rõ mặt.
Đột nhiên cô ta vỗ tay rồi cất tiếng:
"Hahaha...!Không ngờ Tăng Gia Hân cô lại có một ngày rơi vào tay tôi thế này! Nhớ tôi chứ?"
Nghe giọng nói khinh bỉ với chất giọng đặc trưng ấy thì Tăng Gia Hân đã nhận ra ngay đó chính là Á Mỹ Địch, người tình thứ hai của Tề Triết.
Nghĩ đến đây lại khiến cô bực bội.
"Ồ...!Không biết là ai rơi vào tay ai!"
Tăng Gia Hân nhếch miệng, đáp trả bằng giọng khiều khích.
Á Mỹ Địch tức tối, cho thuộc hạ xả súng liên hoàn vào phía người Tăng Gia Hân cùng Mạc Tư Cẩn.
Cô biết, Á Mỹ Địch chưa bao giờ có thể khống chế được cảm xúc nên cô đánh ngay một đòn vào chỗ tâm lí.
Tăng Gia Hân điêu luyện cầm súng bắn vào từng mi tâm, từng chỗ hiểm của đám thuộc hạ kia.
Mạc Tư Cẩn thì chưa kịp định thần cũng lao vào, yểm trợ cho Tăng Gia Hân.
Ở đây có khoảng 45 người, Tăng Gia Hân chắc chắn mình có thể đối phó được nhưng có một chuyện cô cần phải tra rõ ràng.
Không thể nào để đối phó một người như cô mà cần tới nhiều đến mức này, và cũng không chắc bên trong bụi rậm này còn ai hay không.
Chắc chắn chúng đang có một kế hoạch nào đó và cô chính là mồi nhử.
Tiện đây, cô cũng phải tìm hiểu một số thứ nên cô giả vờ bị thua.
Cô dơ tay đầu hàng.
Mạc Tư Cẩn thấy thế không khỏi bất ngờ, anh không biết cô có ý định làm gì nhưng rồi cũng vâng theo.
Tăng Gia Hân bị Á Mỹ Địch trói lại.
Nhân tiện lúc đó, cô đánh mắt ra hiệu cho Mạc Tư Cẩn nhanh chóng đi đi, chỗ này có cô là đủ xử lý rồi.
Á Mỹ Địch chẳng hiểu mục đích của cô nên cô ta để cho Mạc Tư Cẩn chạy đi.
Cô ta cứ ngỡ nếu để anh tìm đến Tề Triết thì kế hoạch của cô ta sẽ hoàn thiện dễ dàng hơn.
"Đi đi! Báo với Tề Triết, muốn nhặt xác cô ta thì đi đến giếng đầu nguồn!"
Rồi Tăng Gia Hân bị cô ta đưa đi đến một chiếc giếng nhỏ.
Cô không biết Á Mỹ Địch muốn làm gì nên cứ dõi theo.
Bỗng, Á Mỹ Địch đấm mạnh vào một viên gạch ở thành giếng, một đường cầu thang bí mật bên trong lòng đất đột nhiên xuất hiện.
Tăng Gia Hân không ngờ chỗ này cũng có một căn cứ như thế.
Cô cứ tiếp tục đi theo Á Mỹ Địch, chờ thời cơ rồi thoát thân cũng chưa vội.
...
Còn về phía Tề Triết, sau khi nghe tin Tăng Gia Hân bị Á Mỹ Địch bắt đi, anh liền ngay lập tức dừng lại mọi chuyện đang tiến hành dỡ để đi tìm cô.
"Bùmm..."
Trên trời tự nhiên xuất hiện những quả cầu, chúng có khả năng tự hủy.
Sau khi vỡ tung thì chất có màu xanh lục bắn tung tóe khắp nơi.
Tề Triết cùng thuộc hạ không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Chúc các người nhiễm bệnh vui vẻ!"
Một trong những thủ lĩnh của kẻ địch lên tiếng.
May mắn cho thuộc hạ của Tề Triết, họ đã mang áo phòng hộ hết.
Nhưng xui cho chính bản thân anh, vì ban nãy bị bắn trúng cũng như bộ đồ phòng hộ bị hư hỏng nặng, có khả năng anh đã bị nhiễm virus.
Lính của anh liền chạy đến, bảo anh đến trạm y tế tiêm thuốc, lỡ đâu anh có thể sống xót.
Tề Triết lắc đầu, mặc cho vết thương cứ chảy ròng và virus cứ ăn sâu vào máu anh nói:
"Dù sao cũng chỉ vài phần trăm ít ỏi, mặc kệ, mạng sống của Gia Hân quan trọng hơn!"