Ông Xã Em Đến Cứu Anh Đây! Quyển 3

Chương 4: Chia Tay






Gió khẽ lay từng nhành cây tán lá, tiết trời vẫn còn se se lạnh sau những ngày mưa ngâu.

Bên trong căn phòng kín của một nhà hàng rộng lớn tên “Royal” của Ninh Quốc, một đôi nam nữ đang cãi nhau quyết liệt.

“Nếu như anh đã bị tước bỏ ngôi vị thì chúng ta chia tay đi!” Hứa Giai Đình quát tháo, dùng lời lẽ nặng trịch vung thẳng vào mặt Tề Triết.

Tề Triết vẫn thản nhiên chưa có chuyện gì xảy ra.

Dạo gần đây, trên báo đài và các trang mạng xã hội liên tục đăng những tin tức như: “Thái tử Tề Triết bị tước ngôi vị!” “Ngôi vị của Tề Triết giờ sẽ thuộc vào tay ai?” “ Liên hôn gia tộc theo truyền thống từ nhỏ hay là thời tàn của hoàng thất đã đến?” Thực chất, những tin báo lá cải này đều là do Tề Triết một tay sắp xếp.

Anh đã lên kế hoạch với Tề Lưu Minh và Vũ Kim Liên để tìm ra những tay sai cũng như tên hai mặt, chục lòng trong nội bộ hoàng thất.

Chưa kịp tìm ra trong hoàng thất thì đã tìm thấy một con ham hư vinh tên Hứa Giai Đình.

Quả là một thu nhập ngoài ý muốn.

May mắn rằng, những lần ở bên cô ta, Tề Triết đã mưu mô, đánh cắp và xáo trộn được một số thông tin mật trong nội bộ của Hứa Gia.

Xem xem, lần này bọn họ xoay sở kiểu gì.


Cảm ơn đứa con gái bảo bối của họ, Tề Triết dường như đã sắp đạt được thứ mình mong muốn.

Đang tính đứng dậy thì bị Hứa Giai Đình đẩy thẳng xuống ghế.

Cô ta tiện tay lấy một ly rượu hất thẳng vào người của Tề Triết.

Khuôn mặt hậm hực tức giận, tỏ ra vẻ vô tội rồi cố cất giọng nhỏ nhẹ: “Chia tay đi.

Anh không còn gì nữa rồi!” Tề Triết bị một người con gái chân yếu tay mềm sỉ nhục từ nãy đến giờ là đã quá đủ đối với anh rồi.

Bởi đánh con gái là hèn hạ nên anh đành phải nhún nhường.

Anh đứng lên trong một thái độ ung dung, tự tại.

Anh bấm chiếc chuông được bố trí bên dưới chiếc bàn tròn.

“Ting…” tiếng chuông vang lên.

Đội bảo vệ bên ngoài nhận được tín hiệu liền chạy vào bên trong theo như lời sắp xếp ban đầu.

Tề Triết xua xua tay, ám chỉ cứ theo kế hoạch mà làm.

Hứa Giai Đình ngây người, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Tay cô bị người ta còng lại.

Miệng thì bị bịt kín bởi một lớp băng keo.

Chuyện… Chuyện gì đang xảy ra? Cũng vào lúc này, Tề Triết nhìn thấy một gói thuốc kích dục bị rơi xuống từ túi xách của Hứa Giai Đình.

Mặt anh u ám hẳn.

Anh bước lại gần Hứa Giai Đình, xé mạnh chiếc băng keo trên miệng cô ta ra rồi tát mạnh vào mặt cô ta một cái: “Nói! Thuốc này cô giành cho Gia Hân đúng không?” Chỉ vì một cái đánh mà Hứa Giai Đình như bị ngu cả đầu: “Sao anh biết?!” Quả đúng thật.

Linh cảm của Tề Triết không bao giờ sai.


Ban nãy lúc vào trong nhà hàng này, anh có cảm giác rằng Tăng Gia Hân đang ở đây.

Tiện tay, anh đột nhập vào máy chủ camera của nơi này thì biết được cô ấy cũng đang tiếp khách.

Hình như liên quan đến đối tác bên Tây Phi.

Dạo gần đây anh nghe tin cô sắp phải qua Tây Phi để nghiên cứu thuốc trị cúm NAr.

Nhưng không ngờ Hứa Gia lại nhúng tay vào việc này.

Anh biết là cho dù là loại thuốc gì Tăng Gia Hân cũng có thể nhận ra nhưng… đây là thuốc kích dục loại mạnh.

Nó hòa tan trong rượu, không làm rượu mất màu mà thậm chí còn không có mùi.

Điều này rất khó để Tăng Gia Hân nhận ra.

Trong lòng ai hiện lên nỗi lo âu khó tả.

Anh cho thuộc hạ nhanh chóng tìm ra căn phòng mà Gia Hân đang ở.

Mãi đến 10 phút sau, anh mới biết cô ở phòng 1502 ở trên lầu.

Cô bị thuốc làm cho điên đảo đầu óc nên đang quay vòng ở hành lang Thế nhưng, vì một số đặc điểm khác người bình thường nên cô vẫn có thể điều khiển cơ thể cũng như tâm trí của mình.


Tề Triết không nỡ để cô bên người khác nên liền tạo dựng một vỡ kịch bất ngờ rồi bước đến chỗ cô, va vào người cô.

Nhìn thấy anh, Tăng Gia Hân mới yên tâm.

Cô ngã khuỵu xuống sàn.

Nhưng vì loại thuốc này quá mạnh, chỉ có chuyện kia mới khiến thuốc hết tác dụng.

Vì vậy, Tề Triết đã bế cô lên và đưa cô vào phòng.

Tăng Gia Hân đấm mạnh vào ngực anh.

Bây giờ cô đã quá yếu ớt rồi, sức không còn, cổ họng cũng không mở được vì thế cô mặc anh muốn làm gì thì làm.

Tề Triết đặt cô lên giường.

Sau đó áp trán mình lên trán cô.

Trong đầu lóe lên suy nghĩ: “Gia Hân, anh xin lỗi!”.