Thời gian trôi đi rất nhanh, chẳng mấy chốc trời cũng tà tà ngã tối.
Lại An Ngọc nhắn tin gửi địa điểm cho cô, là một khách sạn thuộc top đầu của Las Vegas tên JohnathaS.
Tăng Gia Hân chợt lóe lên suy nghĩ, ắt hẳn cô bé này cũng thuộc dạng quan hệ rộng rãi, có hậu phương vững chắc.
Chứ nếu chỉ là người bình thường, game thủ tầm cỡ thì không thể được loại đối xử như thế này.
Trong đầu cô bỗng hiện lên bao hình ảnh về người con gái ấy.
Nào là xinh đẹp theo kiểu lạnh lùng, nào là đoan trang thục nữ hay là trà xanh chính hiệu.
Chưa kể, cô còn nghe ngóng một xíu được từ Hắc Sát, người đó được chính Cố Bắc Thần nâng đỡ và còn một số scandal yêu nhau nữa.
Quả thực, cô cảm thấy vô cùng tò mò.
Cô gái nào mà có ma lực khiến tên họ Cố kia cuồng quay điên đảo đến vậy.
Vì tối nay bàn chuyện làm ăn nên Tăng Gia Hân bèn kiếm một bộ âu phục để mặc.
Bộ áo vest sang trọng kết hợp chiếc váy công sở khiến cô trông cực kì thu hút.
"Hôm nay chị sẽ thật giản dị"
Cô cất lời nói với Hắc Dạ và Hắc Sát.
Rồi Tăng Gia Hân cô chọn một chiếc Porche rẻ nhất có trong chiếc garage rồi phóng đi.
Bộ đôi Hắc Hắc nhìn nhau mà lòng tựa như muốn trầm cảm nặng nề.
4 mắt nhìn nhau, họ thở dài rồi nói:
"Giản dị quá, quá giản dị, haizz..."
Chiếc xe Porche phiên bản giới hạn dừng trước cửa khách sạn khiến ai nấy đều đưa mắt nhìn với vẻ trầm trồ.
Tuy nhiên, thứ khiến họ bất ngờ nhất vẫn là Tăng Gia Hân, một cô gái mang đồ công sở vô cùng xinh đẹp.
Dù chỉ mặc đơn giản nhưng không thể nào che đậy được nét quyến rũ bản chất trong con người cô.
Rồi cô đi vào bên trong căn phòng đã hẹn, Tăng Gia Hân ngây người nhìn người con gái đang ngồi ở phía cuối phòng.
Nhã Tịnh Di trông vô cùng xinh xắn và dễ thương.
Cô mang một bộ váy xuông màu hồng phấn kín đáo.
Mái tóc đen tạo điểm nhấn cho làn da trắng hồng của cô.
Vừa nhìn cứ ngỡ cô là người mẫu ành, ai tin rằng người con gái chân yếu tay mềm này là game thủ chuyên nghiệp cơ chứ.
Vừa nhìn thấy Tăng Gia Hân, Nhã Tịnh Di liền đứng dậy, đi đến chỗ cô.
Nhã Tịnh Di ôn nhu nở nụ cười thân thiện rồi mở lời:
"Chào cô Tăng, tôi là Nhã Tịnh Di, đối tác hôm nay của cô.
Mời cô ngồi!"
"Chào cô Nhã, hân hạnh được gặp mặt..."
Tăng Gia Hân cũng vui vẻ đáp lại.
Căn phòng Tăng Gia Hân và Nhã Tịnh Di đang ở được bày trí như một gian làm việc nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi của giới thương nhân.
Nơi này không có giường nệm mà chỉ có bàn ghế mà thôi.
Nó vô cùng thuận tiện cho bàn chuyện làm ăn.
Hai người con gái xinh đẹp ngồi đối diện nhau, sau khi bàn xong việc hợp tác thì họ cùng nhau nói chuyện rôm rã, không thể ngờ được họ lại hợp nhau, ăn ý với nhau đến như thế.
Trong đầu Tăng Gia Hân lúc này hiện lên suy nghĩ:
"Dễ thương thế này, Cố Bắc Thần không thích là hơi phí!"
"Cốc...!Cốc..."
Bỗng dưng bên ngoài có tiếng gõ cửa, Nhã Tịnh Di liền bước ra.
Hóa ra là phục vụ phòng, họ mang rượu
lên cho hai người.
Vì nghĩ rằng nơi này an ninh cao nên họ mất cảnh giác, họ sơ sẩy uống ngụm rượu.
Thuốc ngấm rất nhanh khiến đầu óc hai người con gái điên đảo.
Tăng Gia Hân bất lực không biết nên làm sao.
Cô lấy chiếc điện thoại của mình ra, mơ hồ vào danh bạ, ấn gọi và kêu cứu.
Rồi đột nhiên có bốn, năm phóng viên bước vào cùng hai gã trai bao khiến Nhã Tịnh Di cùng Tăng Gia Hân không kịp trở tay.
"Mẹ kiếp..."
Tăng Gia Hân lỡ miệng chửi thề.
Cố Bắc Thần từ đâu xuất hiện, xông vào và giải vây cho họ.
Anh ra lệnh đám vệ sĩ cùng trợ lí nhanh chóng dọn dẹp đống này bằng giọng lạnh lùng và ánh mắt mang ngọn lửa giận dữ đang bùng cháy.
Sau đó anh bước đến bên Nhã Tịnh Di, lấy áo mình che cho cô rồi quay lại nhìn Tăng Gia Hân.
Thế nhưng anh không ngờ rằng Tăng Gia Hân đã biến mất.
Vì chất kích tình này rất mạnh nên Nhã Tịnh Di liền đưa môi mình áp vào môi anh hôn ngấu nghiến.
Cô không để cho Cố Bắc Thần có cơ hội phản bác.
Có lẽ, chính nhờ liều thuốc này nên Cố Bắc Thần mới có cơ hội làm lành với Nhã Tịnh Di.
Còn Tăng Gia Hân, vì cơ thể cô khác người bình thường nên số thuốc kia chưa làm cô mất đi hết sức lực được.
Cô chạy thoát khỏi khách sạn, chạy vào hầm để xe thì bất ngờ xe của Tề Triết xuất hiện.
Anh vội vàng, hấp tấp chạy đến chỗ cô.
Khác hẳn lần trước, lần này cô an tâm để anh đưa cô đi.
Cô thở dài xong ngã người vào lòng Tề Triết, rồi cất giọng yếu ớt nhưng lại có sự mê hoặc đến lạ
"Hôn em đi..."