Ông Xã Em Đến Cứu Anh Đây! Quyển 3

Chương 23: Chuyến Bay 2






“Đùng…”
Tiếng súng vang lên khiến hành khách trong máy bay hét lên làm ồn ào hết cả khoang.
Tên thủ lĩnh kia nhếch nhếch khóe miệng tỏ ý khinh bỉ.

Hắn ta cứ nghĩ rằng Tăng Gia Hân đã bị bắn.

Nhưng sự thật trớ trêu làm sao, người nằm dưới đất là tên thuộc hạ của hắn.
Ban nãy, Tăng Gia Hân chỉ dùng vài đường cơ bản, tên dám chĩa súng vào đầu cô đã bị thế chỗ.

Hắn ta bị cô kiểm soát.

Họng súng nhắm thẳng vào thái dương của hắn.
Chỉ trong vài nốt nhạc, máu từ đầu hắn tuôn ra thành dòng, hắn ngã xuống trong tiếng hét của muôn người nơi đây.
Tên cầm đầu bực tức liền cho hết 3 người kia xông lên.

Hắn không tin cô có thể đối phó hết cả ba.

Ngoài dự liệu của hắn, Tăng Gia Hân tiến đến như cơn gió, từng đòn, từng quyền một đều nhắm vào những yếu điểm của chúng.
Lực của cô rất mạnh nên đã làm chúng bị ngất ngay tại chỗ, chưa kể, có một tên bị cô đánh đến miệng phụt máu.
Trong súng còn đạn, việc gì cô phải lãng phí.

Cô vuốt vuốt nòng súng rồi nhắm thẳng vào mi tâm và vùng ngực của cả ba tên đang nằm nhoài trên nền.
Chúng lần lượt bị cô bắn chết.

Không ai kịp trăn trối lần cuối trước khi chết.
Tên cầm đầu nhìn cô bằng vẻ lo sợ, hắn ta bèn kéo đại một người về phía hắn.

Bằng giọng run rẩy hắn nói:
“Đừng lại đây… Cô mà lại đây là tôi bắn chết hắn!”
Tăng Gia Hân cong cong khóe miệng, đáp trả cho hắn bằng một nụ cười khinh bỉ.
Nhanh như cắt, người bị hắn bắt làm con tin cứa mạnh vào cổ hắn một đường dao sắc nhọn khiến máu hắn tuôn ra, hắn chết ngay lập tức.
Tăng Gia Hân nhìn từng động tác nhuần nhuyễn ấy rồi khen ngợi:
“Lão nhị đúng là điêu luyện mà!”
Người vừa rồi được Tăng Gia Hân tán thưởng cũng như làm cho mọi người không khỏi trầm trồ chính là Gia Đỉnh Tề, người anh kết nghĩa của Tăng Gia Hân.
Gia Đỉnh Tề chính là anh họ của Bạch Khiết Băng, nhưng vì một số lí do nên Gia Đỉnh Tề rời khỏi nhà họ Gia, từ đó anh và Bạch Khiết Băng không còn mấy qua lại với nhau nữa.
Thật không ngờ rằng lại có thể gặp Gia Đỉnh Tề trong hoàn cảnh như thế này.

Tên cầm đầu kia đúng là ngu không tả nổi.

Ban đầu, anh đã lăm le muốn phi dao thẳng mặt hắn rồi mà hắn vẫn ngu ngơ, chọn đúng anh làm con tin.
Thế nên chết là đáng!
Lúc này, máu me của 5 tên kia chảy ra khắp nơi, các tiếp viên hàng không liền lau dọn.

Đống xác được Gia Đỉnh Tề và Tăng Gia Hân kéo dồn lại một chỗ.
Tăng Gia Hân nhanh gọn lấy chiếc chìa khóa có hình giống chim phượng hoàng từ túi áo của tên cầm đầu ra rồi để vào túi xách của mình.

Động tác tinh vi, xảo quyệt, che mắt được hầu hết mọi người.

Duy chỉ trừ Gia Đỉnh Tề, anh là người quá ranh ma rồi!
May mắn, chuyến bay này hơi vắng người, hơn hết, đó đây họ đều là những người biết người biết ta chứ nếu không thì không biết họ nên giải thích như thế nào!
Sau rồi ai nấy đều biết rõ Gia Đỉnh Tề và Tăng Gia Hân quen nhau nên họ nhường chỗ cho hai người ngồi cạnh nhau, để họ dễ dàng ôn chuyện.
“Em tính trở về Las Vegas?”
Gia Đỉnh Tề đột nhiên cất lời hỏi Tăng Gia Hân
“Không hẳn, em chỉ về đó kiếm một số thứ mà thôi! Còn anh, anh về đó tìm cô ta sao?”
Gia Đỉnh Tề trầm mặc một lúc rồi đáp lại:
“Cô ấy đã có người mình yêu rồi! Anh nghĩ anh cũng nên dứt áo ra đi.

Tìm hạnh phúc mới!
Nay anh mới gặp một cô gái, cảm thấy khá hợp, không biết cô ấy có chấp nhận gia cảnh của anh không!”
“Đương nhiên rồi! Ai nỡ lòng nào từ chối anh của em!”
Gia Đỉnh Tề nghe xong câu này thấy vui vui trong người.

Rồi anh sực nhớ ra chuyện của cô.

Anh vào thẳng vấn đề:
“Lần này ở Las Vegas có rất nhiều vụ bạo loạn, ẩu đá, đa phần đều là lính của tên kia! Chú ý là tránh xa những người mắc bệnh truyền nhiễm ra.


Mặc dù em là bác sĩ nhưng vẫn có những chuyện em chưa biết.

Vì vậy em cẩn thận một chút.
Hơn nữa, Tề Triết cũng sẽ ở đó, nhớ khống chế cảm xúc, đừng để bị chi phối! Em nên biết, Tăng Gia chỉ có em là người thừa kế, chưa kể em còn bao điều giang dở chưa kịp làm.
Nhớ lời anh dặn, không được bồng bột, nông nỗi, nó có thể phá hủy tương lai của em!”
Tăng Gia Hân nghe đến đây liền chặn miệng Gia Đỉnh Tề lại, không muốn anh nói tiếp nữa.

Cô không hiểu vì lí do gì, ai cũng lo hết chuyện này chuyện khác, không lẽ, còn bí mật gì đó cô chưa hề biết về bản thân hay sao?
Biết chuyến đi lần này vô cùng quan trọng những cũng không kém phần nguy hiểm.

Nguy hiểm ra sao, như thế nào cũng chỉ có cô biết mà thôi.

Trong đầu cô chợt lóe lên suy nghĩ ngoài rìa:
“Không biết sau này tôi còn có thể gặp anh hay không?!”