Jackin gật gật đầu rồi nói tiếp:
“Đúng… Người con trai đó là anh.
Thật ra, tôi vốn biết em đã lâu rồi nhưng đến đợt đó, tôi mới cảm thấy rằng em khác xa với bao lời đồn đại kia.
Dần rồi tôi không hiểu lí do vì sao, tôi ngày một để ý đến em hơn.
Ấy thế mà em lại không đoái hoài gì đến tôi.
Xong đến hết năm cấp 3, tôi lấy hết can đảm để tỏ tình với em thì chẳng may nghe tin em bị ngất xỉu, hôn mê sâu nhập viện hơn 1 tháng trời.
Tôi nghe ngóng tin tức của em nhưng về sau ngày một ít dần, rồi em như bốc hơi khỏi thế giới này.
Tôi biết Tăng Gia đã huy động các nguồn lực che giấu kín thân phận của em, chặn đứt mọi hành vi dám đào sâu vào hành tung của em nhưng tôi vẫn kiên quyết tìm em.
Mới đây tôi nghe tin em sẽ đến Tây Phi làm dự án gì đó nên tôi đã nhanh chóng đến đây.
Tuy rằng bên em đã có Andy nhưng tôi vẫn không thể từ bỏ.
Tôi biết rõ rằng em yêu Tề Triết rất nhiều, tình yêu rất sâu nặng.
Đến đây, tôi muốn nói với em rằng, tôi vẫn sẽ mãi đợi em, chờ ngày em quay đầu lại nhìn tôi, đón nhận tôi!”
Nghe đến đây, tâm tư Tăng Gia Hân rối bời, cô không biết đối mặt như thế nào.
Hết Andy rồi lại đến Jackin.
Tại sao bây giờ cô lại đào hoa đến thế cơ chứ.
Nhưng họ thích cô thì đã làm sao? Cô không thể đón nhận một trong hai thứ tình cảm ấy.
Con tim cô vẫn loạn nhịp, tận đáy cõi lòng cô vẫn còn đau vì chàng trai tên Tề Triết kia.
Cô dùng giọng nói dịu nhẹ, êm đềm chất chứa đầy nét ma mị trả lời:
“Xin lỗi… Tôi nghĩ tôi không hợp với anh! Hơn hết, tôi vẫn còn thương Tề Triết rất nhiều, anh biết đấy.
Tôi không thể chọn đại một ai đó để cho vơi người cũ được!
Lúc xưa tôi là “truy nữ”, bây giờ tôi không thể là “tra nữ” được.
Anh hiểu không?”
Từng lời từng chữ không chỉ mang vẻ nghiêm túc mà còn pha chút đùa cợt.
Nghe cô nói vậy, Jackin cũng không nói gì nữa hết.
Và đương nhiên, anh sẽ không bao giờ từ bỏ rồi.
Anh đã có thể chờ cô hơn 5 năm nay thì cớ gì không thể chờ đợi tiếp cơ chứ? Mặc cho tình cảm của cô đối với tên “thái tử khốn khiếp” kia có lớn như trời cao biển rộng thì anh vẫn mãi chờ đợi.
Ngày mà cô và tên kia chưa thành thân, chưa đính ước, chưa kết hôn với nhau thì anh vẫn còn cơ hội.
Anh luôn mang trong mình sự tự tin, một niềm tin to lớn.
___
Tại bến cảng vừa diễn ra vụ bạo loạn xả súng liên hoàn, Tề Triết cùng Mạc Khải và Âu Dương Khải đang đứng bàn luận với nhau.
Vẻ mặt ai nấy đều khá hình sự.
“Tưởng đến Châu Phi để nhìn ngắm địa hình, lắp thêm vài dàn khoan mới ai ngờ lại có mấy vụ bẩn tay này!”
Mạc Khải than thở.
“Không phải nhờ ai kia muốn tạo nên màn kịch vô tình sao? Tính làm anh hùng cứu mỹ nhân ai ngờ bị người ta hắt hủi.
Đi tán gái mà mượn cớ đi dọn dẹp đống lộn xộn của King với Quỷ Môn nữa chứ! Đúng là chỉ có mỗi tên này nghĩ ra mà thôi!”
Âu Dương Khải châm biếm, nói xéo Tề Triết khiến anh bừng bừng đỏ mặt.
Phải chăng, đây là lần đầu anh ngại ngùng như thế này!
“Dk*! Hai người im đi! Khải máu, Khải dầu, hai người bảo hai người đ** bao giờ vì gái bỏ bạn coi?”
Tề Triết cáu giận lỡ miệng thốt câu chửi thề.
Nghe vậy, Âu Dương Khải cùng Mạc Khải cũng im bật.
Điều này không thể chối cãi nữa rồi!
Đột nhiên, Mạc Khải lên tiếng:
“Ê, mày thấy cái thằng tóc vàng khè ban nãy Tăng Gia Hân ôm không? Tao thấy nó quen quen, hình như là con trai của cái ông Yian Rust-RustSome gì đó tự xưng là trùm ở Los Angeles.
Sao nhỏ đó quen được thằng khùng đó vậy?”
Âu Dương Khải được đà liền lấn tới:
“Tao còn thấy nó có vẻ hưởng thụ.
Hay là Tăng Gia Hân là đứa con gái mà nó đi tìm mấy năm nay? Tao nghĩ mày nên tìm hiểu kĩ đi, cẩn thận bị mất vợ nha Triết Triết haha!”
Âu Dương Khải cùng Mạc Khải liền chạy đến lấy tay vỗ vỗ lên vai Tề Triết như kiểu động viên nhưng thật ra là đang trêu đùa.
Tề Triết nghe vậy, tim gan như thắt lại.
Có chút bồn chồn, có chút đau đớn.
Anh chợt suy nghĩ:
“Mình sắp mất vợ sao? Không được không được! Phải nhanh chân!”.