Ông Xã Đừng Đến Đây!

Chương 49: Đụng độ (2)




Tâm Dã nhìn cô đau lòng, tiểu quỷ biết là em sẽ đau lòng,nhưng tôi không thể để em ở bên một con cáo như Trần Khải được. Ngày ấy tôi buông tay em 

Vì nghĩ rằng em sẽ bình an..

Nghĩ rằng em sẽ hạnh phúc...

Nhưng tôi đã sai, hắn trong lòng từ đầu đến cuối vẫn chỉ có Tần Mai Linh.

Nước mắt từ khóe mi của cô lặng lẽ rơi xuống, nét mặt dù yếu đuối nhưng vẫn cố chấp thể hiện rằng mình ổn của Gia Ái không thể nào qua được con mắt nhạy bén của Tâm Dã

Không nhịn được, hắn dang tay ôm cô vào lòng

Đột ngột bị va chạm vào bờ ngực ấm áp của Tâm Dã, chẳng hiểu vì sao cô không thể mạnh mẽ nổi nữa rồi, thanh quản như nghẹn đắng cô nức nở 

- Buông.. Buông tôi ra,... Rốt cuộc tôi cũng chỉ là món hàng của các người cần thì đến vui chơi không cần thì quăng ở nơi xó xỉnh nào đó....

Giọng cô tha thiết, tuyệt vọng, cô như chú chim nhỏ đáng thương bị cơn gió mạnh bay ngang qua làm đôi cánh dập dờn tựa như chẳng bay nổi giữa cái bầu trời đáng sợ ngoài kia, tha cho cô đi..làm ơn... Đau khổ nhiêu đây..cô thật sự mệt rồi..

Biết rằng cô ở trong lòng hắn nhưng lời là muốn nói cho Trần Khải nghe, đố kị nhóm nhén trong lòng Tâm Dã

Nếu tôi gặp em trước, có phải hay không bay giờ người em hạnh phúc là tôi?

Hừ! Mái tóc bồng bềnh của Tâm Dã nhẹ nhàng hòa cùng tóc cô, cả khuôn mặt ma mị bất chấp hòa vào mái tóc mượt thơm dịu của Gia Ái. Hắn tự giễu, trên bàn làm việc, Trần Khải tôi có thể bỉ ổi bày mưu tính kế dành giựt mối làm ăn của cậu, thậm chí dành không được tôi sẽ không tiếc thương gì cho mối làm ăn đó tan tành. Nhưng tình trường thì không, thứ tôi đang tranh dành với cậu là một cô gái 

Chỉ là một cô gái? Tâm Dã tôi muốn người xinh đẹp hay ưu tú hơn khó gì? 

Nhưng khó thay, tôi lại yêu cô gái không yêu tôi...

Mà cũng kì lạ, Tâm Dã tôi sống nhiều năm bày mưu tính kế lại không thể tính được kế nào đi vào tim cô ấy...

Cảm nhận được phía lòng ngực có hơi thở đều đặn, ngủ rồi à? Đưa bàn tay vụng về lau nước mắt của cô, đầu hắn chợt lóe lên suy nghĩ lưu manh 

Đôi môi mỏng đắn đo hạ xuống trán cô

- Thương em, nên tôi sẽ giữ chặt em bên mình, mãi mãi bảo vệ em yêu em phần sóng gió còn lại tôi thay em gánh!

* Đoằng* 

Đột nhiên tiếng súng phía bên ngoài vang lên, cửa sổ kính theo đó vỡ nát

Theo phản xạ Tâm Dã ôm cô vào lòng núp xuống sàn, chuông báo động nguy hiểm lập tức vang lên. Tiếng bước chân chạy đến dồn dập

- Thiếu chủ, ngài không sao chứ!?? 

Bọn người bảo vệ đang tuần tra xung quanh ngôi biệt thự nghe tiếng súng liền chạy đến bảo vệ chủ nhân của mình

Gia Ái cũng giật mình tỉnh dậy

- Đã xảy ra chuyện gì? Cô ngó nghiêng ngó dọc cố định tình hình 

- Núp xuống 

* Đoằng Đoằng* 

Tiếng súng lại tiếp túc vang lên 

* Đoằng* 

Tâm Dã móc ra khẩu súng nhanh chóng đáp trả bóng đen ngoài kia, giọng không kiềm được tức giận 

- Là ai?!! 

Từ trong làn khói súng trắng, một bóng hình quen thuộc dần dần đi tới chỗ bọn họ. Chiếc áo khoác đen dài cùng bộ âu phục sang trọng không khó gì để nhận ra 

- TRẦN KHẢI! 

Lướt nhìn xung quanh, Trần Khải nhẹ nhàng mở miệng 

- Chu Gia Ái cô bước ra đây cho tôi! 

Giọng điệu lạnh lẽo nhưng không che đậy được tức giận, hắn đã chứng kiến bọn họ " gian díu" với nhau kẻ ôm người ấp. Đến cảnh cô dựa người vào Tâm Dã thì Trần Khải không nhịn được mà thẳng tay bắn.

Tâm Dã nhìn cô run bận bật phía sàn nhà lạnh,cô đang sợ hắn? không kiêng nể Trầm Khải đang tức giận đối diện ôm cô đỡ dậy...

Tg: Liễu Trương