Ông Xã Đừng Đến Đây!

Chương 10: Bán máu (1)




Sáng hôm sau 

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ soi chiếu thân thể người con gái đang ngủ say, bên ngoài gió thoang thoảng đưa hương hoa lan bao quanh căn phòng. Căn phòng tựa như bức tranh đẹp đến động lòng người

Đến khi ánh nắng chói chang kia soi thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, con mèo nhỏ nào đó mới theo bản năng dùng tay che mắt, dần dần thức tỉnh. Toàn thân nhức nhối cô gượng ngồi dậy, tựa nửa người vào gối, bàn tay xinh xắn lại khẽ lướt vị trí bên cạnh mình, lạnh như vậy chắc người đó đã đi lâu rồi. Bỗng nhiên cô ngu ngốc tự hỏi

- Cô đây là đang mong chờ gì ở hắn? 

Cô tự vỗ vỗ mặt mình thầm nhắc nhở phải tỉnh táo. Vươn đôi chân dài, quấn qua loa chiếc chăn mỏng, cô khó khăn bước đến phòng tắm

Nhìn vào gương, những dấu vết hoan ái ngày hôm qua vẫn còn. Nước mắt cô đột nhiên rơi xuống, một giọt nước mặn chua chát thẫm sâu đáy lòng cô

- Danh dự, thân thể, tâm hồn..tất cả đều bị anh chà đạp không thương tiếc, TRẦN KHẢI

Giây phút này thật sự cô muốn bỏ mặc tất cả đến một nơi thật xa..thật xa tốt nhất là tránh xa tên dã thú kia càng xa càng tốt. Nhưng ánh mắt cô lại trùng xuống, không được nếu cô đi rồi Chu Giang phải làm sao.

Cô lướt sơ qua những bộ quần áo, tất cả đồ của cô đều khá thoải mái.Nhưng với những dấu vết này cô không thể mặc những bộ đồ như vậy, cuối cùng ánh mắt cô dừng trên bồ đồ công sở cổ cao. Bộ đồ sau khi mặc lên hoàn toàn không chút gì như mấy bà cô, thậm chí càng tôn lên nét mặn mà của cô vòng một và vòng ba hoàn toàn thu hút bao nhiêu ánh mắt

Bước xuống lầu nhìn thấy quản gia đang dặn dò bác tài xế cái gì đó, bước đến gần ông cô cười nhàn nhạt 

- Con đi làm bằng xe buýt, bác cứ làm việc bác.

- Thiếu phu nhân không được đâu ạ.. Thiếu gia cậu ấy.. Quản gia sửng sốt ngăn cản, sau vụ việc cô bị bắt cóc Trần Khải đã thắt chặt tự do của cô 

Không thể để mấy người này bám lấy nếu không một đồng chữa trị cho Chu Giang cũng không thể có được, cô suy nghĩ một hồi liền nhanh nhảu 

- Bác Trương con đau bụng quá!! Cô giả vờ ôm bụng kêu to

Bác Trương thấy cô như vậy liền hốt hoảng 

- Để..để bác đi kêu bác sĩ

Chính giây phút này cô ba chân bốn căng chạy như bay rời khỏi biệt thự. Mặc cho âm thanh vọng phía sau

- Thiếu phu nhân.. Thiếu phu nhân..

-------!!!---------

Trên xe buýt

Cô đã nghĩ trăm phương ngàn kế nhưng lại không nghĩ ra được cách nào cứu lấy Chu Giang. Đột nhiên cô nhìn thấy dòng chữ " Bán máu " trên tờ báo. Mím môi, đánh liều vậy, cô nhanh chóng bảo bác tài xế đến dừng tại một bệnh viện

Đây chính là bệnh viên trên tờ báo, siết chặt tờ báo cô lấy hết dũng khí bước vào bệnh viện. Chu Gia Ái cô bao nhiêu khổ cực đều nếm trải, không sợ trời không sợ đất chỉ sợ...kim tiêm. Nếu không vì Chu Giang có chết cô cũng không tìm đến con đường đáng sợ này

- Chào cô, cô cần gì? Cô y tá nhìn Gia Ái

- Tôi muốn bán máu! Cô nuốt nước bọt trả lời 

Lời tác giả: Đã edit lại bố cục rõ ràng còn gì sai sót các bạn cứ nói, tg sẽ sửa chữa để làm hài lòng all độc giả

Góc ngu xuẩn

Khi các bạn góp ý về bố cục tg thật sự không hiểu là sai cái gì:<<

Lúc nào cũng tự hỏi: Sai chỗ nào? Rốt cuộc là chỗ nàooooo

Sau bao nhiêu lần kiểm tra tớ nghĩ là do khoảng cách các thoại dẫn 

*Dập đầu xin lỗi *

Còn gì sai sót mong chỉ dẫn:3