Phòng ngủ ở phía nam không ngừng truyền đến âm thanh. Ban đêm ở đây yên tĩnh vô cùng, âm thanh vang lên như những cái hôn bị người khác nuốt lấy, từng chút từng chút phát ra tiếng vỡ vụn.
Đôi khi còn có một tiếng gọi thất thanh kêu ông xã.
Tưởng Chấp đang gọi video với Úc Thanh Thời thì bị tiếng kêu 'Ông xã' kia cắt ngang, cả hai trong nháy mắt dừng lại.
"Phòng bên kia là anh của em với anh dâu ở, thật không ngờ——" Tưởng Chấp nói không nổi nữa:
"Anh Thanh Thời, anh chờ em một chút để em đi lấy ống nghe, không biết có mang theo không nữa."
Tưởng Chấp lại chỗ túi quần áo lấy tai nghe ra, may là hắn có mang theo bên người, sau đó hình như hắn lại nghe được anh dâu đang khóc lóc gọi "Ông xã, không muốn đâu", hai tay run lên, tai nghe thiếu chút nữa đã rơi trên đất, vội vàng đeo lại.
Cảm giác quẫn bách vừa rồi nhanh chóng biến thành ngượng ngùng, Tưởng Chấp quay trở lại giường, giơ điện thoại lên nói: "Anh Thanh Thời, anh cười cái gì vậy?"
Làm sao lại cười dễ nghe như thế, khiến cho lòng hắn cũng muốn tê dại cả rồi.
"Hai ngày nữa anh sẽ đóng máy, vừa vặn muốn trở về Danh Thành."
Đề tài của Tưởng Chấp lập tức bị dẫn trật đi. Hắn lăn trong ổ chăn nhìn vào mắt Úc Thanh Thời, nói: "Quá tốt rồi, anh Thanh Thời làm việc vất vả như vậy rồi, nếu thư giãn vào dịp lễ thì có thể tới đây ngâm mình trong suối nước nóng. Tụi em sẽ ở lại thêm vài ngày nữa, em sẽ đón anh—— "
"Đến làm bóng đèn điện à. Không cần đâu." Úc Thanh Thời cười nói.
Tưởng Chấp trong nháy mắt liền nghĩ đến lúng túng vừa nãy, quả thật là không thích hợp lắm, nhưng mà hắn lại rất muốn giới thiệu người mình thích cho anh trai biết.
Úc Thanh Thời lại nói: "Mấy ngày đầu năm nếu cậu có thời gian thì chúng ta có thể đi suối nước nóng một chút, liệu cậu có bận không?"
"Không bận không bận..."
Tưởng Chấp lộ ra nụ cười Husky, một mình đắm chìm trong tình yêu của mình.
_____
Danh Thành.
Tề gia bây giờ đang loạn thành một vòng.
Buổi sáng, Tề Bằng vẫn còn tức giận vì cuộc gọi hôm qua với con lớn nên dự định hôm nay không tới công ty nữa mà đến Bạch gia một chuyến, thế nhưng xe còn chưa xuất phát thì đã có luật sư gọi điện tới, bên kia nói rằng bản thân là luật sư ủy thác của Tề Trừng tiên sinh, muốn thanh toán phí nuôi dưỡng trong hai mươi năm qua của Tề gia đối với Tề Trừng. Tề Bằng lúc đó nghe vậy thì máu nóng dâng lên, thiếu chút nữa là đã nhồi máu não.
Tề Trừng làm vậy chẳng phải là đang đánh vào mặt Tề Bằng ông sao.
Muốn động thủ thì bảo vệ trực tiếp báo cảnh sát, một chút cũng không sợ.
Những người sống ở đây ra ra vào vào, còn có người dừng xe lại hóng chuyện, khen một câu an ninh ở đây thật tốt, không mua sai, không có chuyện để người không cùng đẳng cấp thoải mái ra vào.
Tề Bằng lại tức đến nhồi máu não X2.
Không thu hoạch được gì từ Bạch gia, trên đường trở về còn có đối tác tương đối thân thiết của ông ta gọi điện tới.
"Ông Tề, ông làm gì mà để người bên ngoài truyền tai nhau rằng Tề Trừng muốn cắt đứt quan hệ với Tề gia thế? Lại còn mời luật sư đến để thanh toán phí nuôi dưỡng? Tên nhóc nhỏ như vậy thì có thể tiêu được bao nhiêu tiền chứ? Ông rốt cuộc đã làm cái gì mà để Tề Trừng phân rõ giới hạn với ông như thế? Cậu ta mới lấy được cổ phần đó, ông như vậy chẳng phải là được một mất mười hay sao..."
Tề Bằng tức đến nhồi máu não X3.
Bởi vì đại hội cổ đông của Tưởng thị vẫn chưa qua được mấy ngày nên Tề Trừng vẫn là một đề tài bàn tán sôi nổi trong giới thượng lưu của Danh Thành. Tin tức 'Cắt đứt quan hệ, thanh toán phí nuôi nấng' đều là từ phía luật sư truyền ra, hận không thể để mọi người nhanh chóng biết được, ai ai cũng muốn hóng chuyện.
Là hóng chuyện của Tề gia.
Vốn dĩ mấy năm này Tề Bằng làm ăn khá tốt, có người đỏ mắt ghen tị nên vẫn lấy cái danh nhà giàu mới nổi ra để cười nhạo bọn họ. Gần đây Tề Bằng dựa vào quan hệ với con trai lớn nên có thể với được tới Tưởng gia, ngoài mặt mọi người đều hoan nghênh, nghĩ rằng vận may của Tề gia thật tốt, có thể nắm được lấy Tưởng gia, chỉ cần sau này ổn định một chút thì qua chừng mười năm là cái danh nhà giàu mới nổi này liền được rửa sạch.
Đặc biệt là sau khi chuyện Tề Trừng có được cổ phần Tưởng thị truyền ra ngoài thì ai nấy cũng đều ghen tị, đố kỵ, hận Tề Trừng không phải là con trai của mình, ánh mắt của tất cả mọi người đều đặt ở Tề gia, nhưng kết quả giờ đây bọn họ lại nghe được Tề Trừng muốn cắt đứt quan hệ với Tề gia, lại còn thanh toán phí nuôi dưỡng?
Ha ha ha ha ha đây chính là chuyện khiến người ta cười rụng cả răng đấy.
Song song với đó cũng có vài người cảm thấy con người Tề Trừng quá máu lạnh, leo được lên cao rồi thì lập tức phân rõ giới hạn với Tề gia, nói cậu không biết hiếu thuận. Nhưng cũng có người biết Tề Trừng từng bị bắt cóc, vợ chồng Tề gia thiên vị con út... Mọi người bàn tán xôn xao, đủ các loại quan điểm, nhưng bọn họ cũng chỉ đứng bên ngoài hóng chuyện của Tề gia mà thôi, cho dù không đồng ý Tề Trừng bất hiếu như thế thì cũng sẽ không vì Tề Bằng mà đứng ra trước mặt Tề Trừng dạy dỗ cậu về đạo làm con.
Quản tốt con nhà mình đi là được rồi.
Chuyện của Tề gia không được coi là riêng tư nữa, tin tức truyền tai nhau khắp vòng thượng lưu của Danh Thành. Nhưng nói tới nói lui thì điểm cuối cùng cũng giống nhau, đó là vợ chồng Tề gia quá ngu xuẩn, thật sự quá ngu xuẩn.
Đều là con ruột của mình, Tề Trừng còn không phải là đứa con do người thứ ba sinh ra, các người có thương đứa nhỏ hơn thì vẫn phải đối xử công bằng chứ. Tề Trừng còn kết hôn với Bạch Tông Ân, vậy thì càng phải đối xử khoa trương hơn, đập vào thật nhiều tiền, kéo lại thể diện mới đúng.
Đúng rồi, Tề Trừng và Bạch Tông Ân kết hôn, hình như đến lễ cưới cũng không làm thì phải?
Bạch Tông Ân không có ba mẹ, mọi người nhìn xem vợ chồng Tề gia cũng có quan tâm đến việc này đâu.
Muốn dùng con lớn để với tới Tưởng gia mà còn không nhanh chóng lôi kéo quan hệ, không biết là bọn họ nghĩ cái gì nữa.
Dọc theo đường đi, chuông điện thoại của Tề Bằng vẫn không hề dừng lại, đều là bạn bè tốt rồi còn có cả đối thủ cạnh tranh cũng gọi tới, bọn họ nói ông đối xử với con trai kiểu gì vậy, nói ông làm vậy là không được, quá thiên vị rồi, cho dù thương đứa nhỏ hơn đi nữa thì cũng phải đối xử công bằng cả hai, đều là con mình cơ mà, thật không còn thể diện gì. Tề Bằng nghe nhiều đến mức có thể bị đưa vào bệnh viện ngay lập tức.
Cũng may là ông ta đã trụ được.
Tề phu nhân cũng giống như vậy, lúc hẹn đi dạo phố, bà có nói chuyện với chị em bạn dì của mình nào là con trai lớn không có lương tâm, sáng nay luật sư còn gọi điện thoại tới, rồi nói muốn cắt đứt quan hệ, nói Tề Trừng ra tay đánh Tề Hạo quá nặng bla bla... Nhưng lần này chị em của bà lại không phụ họa theo nữa mà uyển chuyển nhắc nhở nói: "Có hai đứa con trai thì khó mà giữ được vẹn toàn tình thương cho cả hai đứa, thế nhưng chị cũng không thể vì thế mà khiến đứa nhỏ xa cách mình được. Nghe nói gần đây, Triệu gia và Chu gia kinh đô đều tiếp cận Tề Trừng thì phải? Còn số cổ phần kia thì ít nhất cũng phải năm, sáu mươi tỷ chứ đúng không?"
Thật ra thì chị em của bà ta cũng không biết chúng đáng giá bao nhiêu.
Dù vậy nhưng Tề phu nhân cũng bị lời ấy dọa cho kinh hồn bạt vá, lời oán giận sắp ra khỏi miệng cũng ngừng lại, bà ta không tình nguyện chọn vài món đồ mới ra, dự định đưa cho Tề Trừng.
Sau đó bà cũng bị Lưu phu nhân chế giễu giống vậy, cười nhạo phẩm vị của bà thấp, cay nghiệt như vậy thì bảo sao con lớn lại muốn thanh toán phí nuôi nấng, muốn hoàn toàn cắt đứt quan hệ, Tề gia mấy người có phải là một ổ lang hổ không thế? Đến con ruột của mình mà còn có thể giày xéo nó như vậy...
Tề phu nhân đạt được thành tựu giống chồng mình, máu nóng dâng lên thiếu chút nữa nhồi máu não X1.
Vị Lưu phu nhân này đó giờ vẫn luôn xem thường bà, nói chuyện luôn thẳng thắn cay nghiệt với bà, đoạn thời gian gần đây thì thái độ có tốt lên, còn mời bà đi uống trà chiều rồi làm đẹp các kiểu, nhưng không ngờ bây giờ đã biến lại trở về trước đây rồi.
Nguồn cơn của chuyện này từ đâu mà ra? Rõ ràng là do tên nhóc khốn nạn Tề Trừng không nghe lời bọn họ rồi làm ra chuyện này cơ mà, tại sao lại đều trút hết lên hai vợ chồng bọn họ cơ chứ?
Không còn hứng thú mua sắm nữa, Tề phu nhân vội vàng đi về nhà, về đến nơi thì thấy chồng mình đang tức tím cả mặt, đi qua đi lại trong phòng khách. Tề Hạo được nghỉ đông, sáng sớm nay nó đi ra ngoài chơi bời, tài xế trong nhà vừa đón về xong, trong tay còn ôm một món đồ chơi hàng limited, là tiện đường nên đi mua.
Ba người cùng ngồi lại một chỗ rồi bắt đầu cãi vã.
Chủ yếu là Tề Bằng mắng Tề phu nhân.
"Bà dạy con trai kiểu gì thế hả? Bây giờ tôi đều thanh trò cười của mọi người rồi."
"Nếu bình thường bà đối xử tốt với Tề Trừng một chút thì cũng không đến mức xảy ra chuyện như hôm nay."
Sau đó lại quay đầu mắng con út không tim không phổi hỗn láo với anh mình, anh của mày trở về thì lập tức gọi thẳng tên nó ra, ai dạy mày như thế? Ôi ôi! Không còn mặt mũi nào nữa.
Nhưng từ khi Tề Hạo bắt đầu hiểu chuyện đến nay thì vào lần đầu tiên nó gọi thẳng họ tên Tề Trừng ra, Tề phu nhân và Tề Bằng đều không la mắng trách móc gì, thế là từ đó trở đi Tề Hạo cứ vậy mà gọi Tề Trừng Tề Trừng, chưa bao giờ gọi một tiếng 'Anh'. Nhiều năm qua thì không nhắc đến đâu, thế mà hôm nay lại đề cập đến việc này.
Tề Hạo oan ức cãi lại, sau đó thì lập tức bị Tề Bằng cho ăn một bạt tai, Tề phu nhân lao đến che chở con mình rồi gào thét chói tai. Bà ta nói không phải Tề Trừng cũng là con trai của ông à, tại sao tất cả lại trách tôi, Hạo Hạo thì biết cái gì, lần trước thằng bé còn bị Tề Trừng đánh tôi đã không nói gì rồi. Sau đó lại nói tiếp, nếu không phải lúc Tề Trừng bị bắt cóc, Tề Bằng nuôi bồ bịch ở bên ngoài thì bà cũng không sinh Tề Hạo, sẽ không phải không có tâm trí đi quan tâm Tề Trừng rồi.
Tất cả đều là lỗi của Tề Bằng.
Tề Bằng mắng một tiếng nói nhảm, ông đây ở bên ngoài dốc sức kiếm tiền, tiền kiếm được, bà nhìn xem quần áo trên người bà mặc, biệt thự nhà mẹ đẻ của bà đều không phải là tiền của tôi chắc, ăn của tôi tiêu của tôi mà con trai lớn thì dạy dỗ không được, con trai út thì tư chất tầm thường, còn không bằng Tề Thiên.
Tề phu nhân vốn dĩ đang ôm Tề Hạo dỗ dành, vừa nghe vậy thì trong đầu oanh lên một tiếng, Tề Thiên là đứa nào?!
Tề Bằng nói lỡ miệng, Tề Thiên là đứa con trai mà ông ta có ở bên ngoài với bồ, năm nay mới bốn tuổi.
Tề phu nhân vừa thấy thái độ của Tề Bằng liền biết Tề Thiên là đứa con riêng, những năm này bà đều nhắm một mắt mở một mắt chịu đựng Tề Bằng nɠɵạı ŧìиɦ vì bọn họ đã thương lượng không được có con riêng bên ngoài, cả Tề gia này là của Tề Hạo, là của con trai bà, thế nhưng Tề phu nhân lại không ngờ Tề Bằng lại ở sau lưng mình có một đứa con riêng.
Tề Hạo vừa ăn một cái tát nên mặt sưng tấy, khóc không sao dừng được, mà điều này cũng không còn quan trọng nữa, Tề phu nhân không dỗ con trai nữa mà lựa chọn lao tới cấu xé Tề Bằng, bà ta khóc rống gào thét hỏi Tề Bằng không có lương tâm đúng không, dám ở bên ngoài nuôi con riêng...
Loạn tung tùng xèo.
Tề Hạo trưởng thành sớm, hiểu biết về thế giới của nó đều là 'Có tiền là có tất cả', nó vốn cho rằng Tề Trừng chính là người cùng nó cạnh tranh giành lấy công ty của Tề gia, vậy nên mới một mực che chở thứ thuộc về mình, lúc nào cũng bày ra những trò vặt vãnh để hãm hại Tề Trừng... Nhưng bây giờ nó biết rồi, thì ra Tề Trừng không phải là đối thủ cạnh tranh của nó, mà chính là đứa con riêng mà ba nó lén nuôi dưỡng ở bên ngoài kia.
... (Truyện chỉ được đăng duy nhất trên w.att.pa.d cmj_jinju, vui lòng tôn trọng công sức của tác giả và người edit bằng cách không đọc truyện trên các web khác, làm ơn!!!)
Những chuyện nhỏ nhặt xảy ra thì thôi đi, những chuyện này người một nhà đóng cửa xấu hổ với nhau là được rồi, nhưng ngay sau đó Tề Bằng lại phát hiện các hạng mục trước đây luôn gặp thuận lợi của công ty bây giờ lại liên tục gặp sự cố, khiến cho ông ta bận đến sứt đầu mẻ trán.
Tất cả đều bắt đầu từ cú điện thoại muốn thanh toán phí nuôi nâng của luật sư kia, giống như sau lưng đang có người thao túng vậy. Tề Bằng tưởng rằng đó là do Tề Trừng làm, nhưng sau khi tra tới tra lui, ông ta lại không ngờ rằng là do Triệu Trác, còn có một công ty nhỏ thuộc Chu gia, rồi Lưu gia, Vương gia đứng sau.
Hệt như *hiệu ứng quả cầu tuyết vậy, Tề Bằng căn bản không còn tâm trí đâu mà đến Bạch gia quấy rầy Tề Trừng.
(* Hiệu ứng quả cầu tuyết = Snow effect: Khi một khối tuyết lăn tròn từ trên cao xuống, tuyết sẽ bám theo và tích tụ vào nó ngày càng nhiều hơn. Càng lăn thì nó lại càng to ra và lăn nhanh hơn. Hiệu ứng này cho thấy từ một hành động nào đó có thể gây ra những kết quả/hậu quả khó lường, ngày càng lớn theo thời gian.)
Thậm chí ông ta còn không gọi được cho Tê Trừng.
____
"Ông xã, cổ họng em đau quá."
Giọng nói thiếu niên mang theo chút khàn khàn, có hơi hàm hồ không rõ, cậu ngoan ngoãn nằm trong ổ chăn, lộ ra mỗi cái đầu, trông yêu cực kỳ. Bạch Tông Ân lại nhớ đến hành động lớn mật của thiếu niên vào thời điểm bình minh sáng nay —— suy nghĩ lập tức nghẹn lại. Anh bưng nước mật ong đưa tới: "Uống một ngụm để dịu cổ họng."
Tề Trừng chậm rì rì ngồi dậy, eo vẫn xót vô cùng. Một tay cậu cầm ly nước ừng ực một hớp, một tay sờ sờ cổ họng mình rồi nói với ông xã: "Nơi này thật kỳ quái nha ông xã, có khi nào bị thúc cho hỏng —— "
"Trừng Trừng."
Bạch Tông Ân đánh gãy lời nói lớn mật tiếp theo của thiếu niên.
Thiếu niên của anh chính là một dạng kết hợp rất kỳ quái, có đôi khi cậu sẽ thẹn thùng vì một chút chuyện nhỏ, còn trong những chuyện như thế này, rõ ràng cái gì cậu cũng không biết, đơn thuần như tờ giấy trắng, nhưng lại luôn có dũng khí quyết chí tiến lên thử nghiệm cái mới.
"Ông xã, anh xấu hổ hả?"
Tề Trừng ôm ly nước, nước mật ong trong suốt trong ly khiến vùng cổ của cậu bị khuếch đại, khắp nơi đều là dấu hôn, một đường tràn lan xuống dưới áo ngủ.
Là Bạch Tông Ân làm.
Nhớ lai khi đó Bạch Tông Ân thật không có cách nào ngăn cản hành động lớn mật của thiếu niên, về sau anh còn có chút thất thố, anh yêu thương trân trọng hôn lên yết hầu của thiếu niên, nơi đó rất nhỏ nhắn, không được rõ lắm nhưng lại là điểm nhạy cảm của cậu. Chỉ cần anh hôn một chút thì thiếu niên lập tức giống như người bị chìm xuống nước, cậu ôm chặt lấy anh, mềm mại gọi ông xã.
"Không có."
Bạch Tông Ân chuyển đề tài, nói: "Bữa trưa ăn cháo được không? Em muốn ăn cháo gì?"
Tề Trừng rầm rì làm nũng không muốn ăn cháo, muốn ăn thịt thịt cơ, nhưng ngay sau đó lại bị ông xã nhấn xuống cổ họng một cái, nhất thời một mảnh tê dại, làm nũng gì đó đều không nói nữa.
Ăn cháo thì ăn cháo.
Tề Trừng ở trên giường lười biếng đến giữa trưa, ông xã còn giúp cậu mang đến một quyển truyện tranh và quyển tiểu thuyết mà cậu chưa đọc xong, nên Tề Trừng cứ vậy mà cọ cọ mãi ở trên giường. Đến giữa trưa thì thân thể mới chậm rãi tốt lên.
Chỉ là khi cậu đứng trước gương nhìn thấy dấu hôn trên cổ của mình thì...
! ! !
Cậu, hình, như, không, mang, áo, cao, cổ!
Tề Trừng đi tìm một vòng, thật sự không có, không xong rồi. Cậu xấu hổ vô cùng, sau đó chạy đi tìm hộp thuốc trong phòng, bên trong có băng cá nhân, Tề Trừng khoa tay múa chân một hồi ——
Chắc phải dán tận mười tám cái mới che được ấy chứ?
Tề Trừng thử một chút, phần cổ có một mảng lớn băng cá nhân, nhìn vậy càng hấp dẫn ánh mắt người khác hơn.
Không được chút nào hết.
Bạch Tông Ân tiến vào thì thấy thiếu niên đang muốn che đậy lại phần cổ của mình.
"Dùng khăn quàng cổ thử xem." Bạch Tông Ân tự mình mở túi giấy ở trên đùi rồi lấy khăn quàng cổ ra.
Đây là đồ do nhân viên của khách sạn đưa tới, khu du lịch này có bán khăn lụa, thường thường hay có một vài cô gái thích ngâm mình trong suối nước nóng nhưng sợ ánh nắng mặt trời nên sẽ khoác khăn lên vai, khách sạn có mấy loại tơ tằm, vẽ tranh sĩ nữ cổ đại, vừa đẹp vừa dễ nhìn.
Anh lấy ra hai cái khăn, một cái màu đỏ và một cái màu trắng, bên trên được họa tranh mĩ nữ thời Đường và còn có cả hoa mẫu đơn.
Bạch Tông Ân lấy ra thấy vậy thì nhíu mày, Tề Trừng không để ý gì nữ thức hay xinh đẹp, dù sao thì mang cái này còn tốt hơn nhiều so với dán một đống băng cá nhân.
"Ông xã, anh giúp em buộc lên đi, không sao đâu." Tề Trừng Trừng khàn giọng làm nũng.
Bạch Tông Ân cầm cái màu đỏ trong tay lên rồi khom người thay thiếu niên buộc lại. Khăn lụa rất mỏng, trong phòng còn có hệ thống sưởi ấm, mang lên rất nhẹ nhàng và vừa vặn, da của thiếu niên rất trắng, hai mắt ướŧ áŧ đáng yêu, sau khi buộc xong thì một đầu của chiếc khăn rũ xuống ở bả vai.
Cực kỳ giống hoàng tử bé.
Là hoàng tử bé của anh.
"Được rồi."
Tề Trừng vui vẻ đi soi gương, rất tốt, vừa che được kín mà còn rất mềm mại nữa.
Bữa trưa được mang tới, đúng lúc có thể đi ăn cơm trưa. Tưởng Chấp chào hỏi rồi mọi người cùng nhau ngồi xuống, Tề Trừng bịt tai trộm chuông nói: "Hôm qua tôi ngâm minh trong suối nước nóng xong thì có chút cảm mạo, sợ lạnh nên tôi mới đeo khăn quàng cổ đó."
Tưởng Chấp bây giờ mới chú ý tới trên cổ anh dâu còn có một chiếc khăn quàng cổ.
"Rất đẹp, nhưng vẫn phải đi gặp bác sĩ đi chứ."
"Không cần không cần, tôi ăn cơm no là tốt rồi." Tề Trừng lập tức vội vàng nói. Nếu như gặp bác sĩ thì với một thân đầy thương tổn của cậu, mọi người đều sẽ biết cậu đã làm gì mất.
Cún nhỏ lén lén lút lút. jpg
Bạch Tông Ân chú ý tới Tiểu Chấp đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn, bộ dáng trông như tối qua ngủ không ngon —— anh nhớ lại rạng sáng hôm nay mình với thiếu niên làm loạn tới hơn ba giờ... Bạch Tông Ân liền múc cho Tiểu Chấp một chén canh, nói: "Uống chén canh đi, cơm nước xong thì ngủ lại một chút."
Tưởng Chấp thiếu chút nữa đã cho rằng anh hắn biết chuyện tối hôm qua hắn mộng xuân.
Đúng vậy, là mộng xuân.
Tối hôm qua Tưởng Chấp gọi video với Úc Thanh Thời xong thì trong đầu vẫn luôn nghĩ nhanh nhanh đến Tết, khi đó hắn và anh Thanh Thời cũng sẽ tới tắm suối nước nóng, rồi lại không tự chủ được mà nghĩ đến anh trai cùng anh dâu đang làm gì trong phòng, kết hợp với tiếng cười khẽ của Úc Thanh Thời, hắn ôm những thứ này tiến vào giấc ngủ, thế là đêm hôm đó liền mơ thấy...
Ở trong mơ hắn thật sự không khác gì cầm thú cả, anh Thanh Thời đã nói không cần nhưng hắn còn đè ép ——
A a a a a.
Tên khốn nạn này, đừng nghĩ nữa coi.
Vì vậy nên trên bàn cơm, Tưởng Chấp trở thành kẻ chột dạ nhất hôm nay. Còn Tề Trừng thì ăn rất vui vẻ, hoàn toàn không chú ý tới em trai Husky đang có gì đó sai sai, bởi vì cậu đang ăn cháo hải sản, bên trong có tôm bóc vỏ, còn có một miếng *cá rô hấp và sò điệp hấp tỏi.
(*Cá rô này sống ở phía tây vùng biển Thái Bình Dương chứ không phải là cá rô đồng ở nước mình đâu nha :))))
Sò điệp siêu cấp lớn.
Tề Trừng a một miếng lớn, mềm mềm dai dai vô cùng.
Lại biến hình thành nhóc Đói Cơm vui sướng.
Ăn một bát cháo, cả cá và mấy con sò đều được cậu giải quyết sạch sẽ, cậu còn ăn thêm hai cái bánh bao ngọt nhân trứng sữa, bánh bao được tạo hình khá giống heo con, nhìn qua trông rất đáng yêu. Lúc ăn Tề Trừng còn nghĩ thầm, một con heo heo ngu ngốc đang ăn một con heo heo khác.
Ha ha.
Trẻ con gần chết, không có buồn cười chút nào nhưng Tề Trừng vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Buổi trưa cơm nước xong, Tề Trừng ngồi trên sofa mơ mơ màng màng, chậm rãi ngủ thiếp đi. Bạch Tông Ân đắp một tấm chăn lên người thiếu niên rồi quay sang nói với thằng em trai cả sáng nay cứ như người trên trời: "Đi theo tôi."
Tưởng Chấp bé ngoan đi theo phía sau anh mình.
Hai người đi ra bên ngoài, sau đó hắn liền nghe được anh trai nói xin lỗi rằng đã làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn.
Tưởng Chấp: ! ! !
Anh trai thần tiên của mình tại sao lại xin lỗi mình thế này???!!!
"Anh, là vì em mộng xuân nên mới ngủ không ngon..."
Bạch Tông Ân: ... Ánh mắt quạnh quẽ lộ ra một tia sắc bén.
"Không, không, là em, là em mơ thấy anh Thanh Thời."
Du͙ƈ vọиɠ muốn sống mãnh liệt – Husky giải thích, nói ra còn cảm thấy ngượng ngùng vô cùng: "Trong mơ em rất thô bạo, anh ấy đều nói là không muốn..."
Bạch Tông Ân không muốn nghe 'Giấc mơ' của đứa em trai này, anh cắt ngang nói: "Chuyện này của cậu và Úc tiên sinh vẫn không nên nói cho người khác biết thì hơn."
Thật ra Tưởng Chấp không kể chi tiết lắm, hắn chỉ nói rằng 'Hắn đè anh Thanh Thời xuống hôn' nhưng qua lời của anh trai lại giống như hắn và Úc Thanh Thời đã làm chuyện gì đó vậy, oanh một cái đầu cũng sắp nổ tung.
"Em biết rồi anh."
Hắn cũng không muốn cho bất cứ ai biết anh Thanh Thời ở trong mộng của hắn có bộ dáng như thế nào, đây là ký ức của một mình hắn, ngoại trừ anh Thanh Thời ra thì hắn sẽ không chia sẻ ký ức với bất kỳ ai cả.
Du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu trong tình yêu
Mà Tưởng Chấp cũng nhát gan ứ dám nói với những lời này với Úc Thanh Thời.
__________
Juu: Thí dụ mà mọi người thấy truyện bị chuyển ver hay bị một cá nhân zui tính nào đó re-up lên ở bất cứ nơi đâu thì báo tui biết để tui xách cái mỏ tui đi nghiệp nhé (Bỏ mấy cái web re-up kia đi vì tui bất lực với bọn họ vl), iu thưn (o´▽'o)ノ