Ông Xã, Đói Bụng, Đói Bụng, Cơm Cơm

Chương 44: Ông xã muốn chuyển nhượng cổ phần




Sau khi kết thúc buổi trị liệu vào xế chiều, Bạch Tông Ân không rời đi ngay mà nói với thiếu niên: "Em ra ngoài trước chờ anh, anh có chuyện phải nói với bác sĩ Liễu."

Tề Trừng có chút ngạc nhiên, nhưng nghĩ một chút rồi vẫn đi ra ngoài.

Cậu hiểu được rằng không thể vì mình và ông xã đã làm chuyện đó mà cậu không tôn trọng riêng tư của anh được.

Ông xã đã nói như vậy thì hẳn là có bí mật rất quan trọng.

Tề Trừng chờ ở bên ngoài chưa tới năm phút là anh đã đi ra.

"Bây giờ về nhà luôn ạ?"

"Đi lấy thuốc đã." Bạch Tông Ân đưa tay ra, Câu Cún con tự động đặt móng vuốt của mình lên, vui vẻ cười tươi.

Đến phòng thuốc, Tề Trừng tưởng rằng bác sĩ Liễu lấy thuốc cho ông xã nên rất tích cực nghiên cứu danh sách những thứ cần lấy. Có thuốc mỡ và còn có --

Ồ, còn có cọ rửa này.

"Ông xã, đây là gì thế?"

Cọ rửa chân à?

Bạch Tông Ân liếc nhìn thiếu niên: "Anh vừa hỏi bác sĩ Liễu về những thứ cần chú ý cho nam giới trong chuyện chăn gối."

Mặt Tề Trừng chậm rãi đỏ lên, tay cầm thuốc mỡ như bị phỏng.

Thì, thì ra là hỏi chuyện này sao...

"Biết em sẽ xấu hổ." Bạch Tông Ân nói.

Ui ui ui ông xã thật tốt quá đi mất!

Cún con gớt nước mắt gâu gâu cảm động, nếu không thì mai kia gặp bác sĩ Liễu, cậu sẽ ngại đến chết mất.

Bạch Tông Ân xoa lên mái tóc xoăn của thiếu niên, nhìn xuống thì thấy chân tóc của cậu đã đen.

"Thời gian vẫn còn sớm, em muốn về nhà nghỉ ngơi hay đi dạo một lát?"

Tề Trừng chỉ muốn ở bên cạnh ông xã, về nhà hay ra ngoài chơi gì cũng được: "Đều nghe ông xã hết."

Giống hệt như một cái bao dính người vậy.

"Đi mua bánh ngọt được không?" Bạch Tông Ân còn chưa nói hết thì đã thấy thiếu niên nghe được hai chữ 'bánh ngọt' là hai mắt sáng hẳn lên.

Căn bản không cần câu trả lời là đã biết đáp án.

Trước đây, Bạch Tông Ân rất ít khi đi ra ngoài dạo phố, nhưng bây giờ ở cùng với thiếu niên, anh lại cảm thấy dù làm bất cứ chuyện gì đi nữa cũng không hề lãng phí thời gian.

Xe dừng ở bên ngoài trung tâm thương mại, Bạch Tông Ân và Tề Trừng cùng đi xuống, tài xế lái xe về trước. Tề Trừng nhanh chóng đẩy xe lăn của ông xã. Gió mùa đông nhẹ nhàng thổi qua má hai người, vừa mát vừa lạnh, hương ấm của lò sưởi trong xe nháy mắt bị thổi tan, khiến đầu óc người ta trở nên thanh tỉnh.

Bạch Tông Ân nghe được tiếng cười vui vẻ của thiếu niên.

"Em biết có cửa hàng bánh ngọt cực kỳ ngon!"

Nhóc Đói Cơm liếm môi một cái, hai mắt sáng lấp lánh: "Chính là nơi mà lần trước em mua socola đó, chỗ ấy cũng có bán bánh ngọt nữa, siêu đẹp, có rất nhiều tạo hình, nhưng mà trong nhà không có người nào tổ chức sinh nhật cả, cho nên em đã không mua, nghĩ rằng để lần sau."

Mà sau đó bởi vì socola cậu đưa có cả đậu phộng bên trong nên ông xã đã ăn phải rồi bị dị ứng đến mức phải vào bệnh viện. Từ sau lần đó, Tề Trừng vẫn chưa hề quay lại cửa tiệm kia, mỗi lần nhìn thấy nó thì cậu đều nhớ lại hình ảnh ông xã ngồi trên xe lăn với hô hấp đứt quãng, nhưng vẫn cố gắng bảo cậu đừng hoảng loạn. Tề Trừng vẫn luôn hối hận và tự trách mình vô cùng.

"Socola và kẹo quả lần đó thì sao?" Bạch Tông Ân cũng nghĩ đến.

"Em sợ lãng phí nên đã ăn hết rồi." Tề Trừng nói xong rồi lại như nghĩ đến cái gì, cậu khom người tiến đến bên tai ông xã, lặng lẽ nói:

"Ông xã, anh nói thử xem, nếu như em ăn socola đậu phộng rồi hôn môi với anh thì liệu có xảy ra chuyện gì không?"

Bạch Tông Ân nghiêng đầu qua, môi không cẩn thận chạm phải má thiếu niên.

Hai má cậu lập tức ửng đỏ, Bạch Tông Ân thu hồi ánh mắt.

Anh còn tưởng rằng gan thiếu niên lớn rồi, dám ở nơi công cộng mà hỏi điều này.

"Ài, thôi quên đi, không cần thử làm gì."

Tề Trừng rất thích đẩy ông xã đi, bước chân nhẹ nhàng hướng về phía cửa tiệm kia, vừa đi vừa nói: "Ông xã, lần trước em cảm rất tự trách, nhưng bây giờ anh cùng với em đến nơi này, ký ức kia liền biến thành tốt rồi."

Bạch Tông Ân hiểu được ý của thiếu niên, bởi vì rất nhiều ký ức tối tăm của anh đều đã được thay thế bởi hình ảnh của cậu...

Đến cửa hàng.

Trước cửa có viết tiếng Pháp, được trang trí rất đẹp, còn chưa đi vào đã ngửi được mùi thơm ngọt thoang thoảng.

Mùi socola hòa lẫn với mùi bánh nướng.

"Hoan nghênh đến tiệm, hai vị cần gì ạ?"

Tề Trừng không thể chờ đợi được nữa, cao hứng nói: "Tôi và ông xã muốn đặt một cái bánh ngọt."

Người khác nghe không ra tâm tư nho nhỏ của thiếu niên, Bạch Tông Ân ngồi trên xe lăn mang theo ý cười nơi đáy mắt, anh đưa tay ra nắm lấy bàn tay của cậu rồi nói:

"Để chúc mừng chúng tôi tân hôn."

A a a a a a! ! !

Thì ra tú ân tú ái rải cơm chó là một chuyện vui sướng như vậy!

Ông xã ở nơi cộng cộng nói rằng anh và cậu tân hôn hạnh phúc.

Cậu thật hạnh phúc quá đi mất!

Một đầu tóc xoăn Câu Cún con vểnh lên vểnh lên.

Nhân viên phục vụ: ...

Đến bánh kem cũng không ngọt bằng cơm chó của hai người này...

Tiệm này sử dụng nguyên liệu vô cùng tốt vậy nên giá tiền không hề rẻ, nhưng những người có thể đi vào tiệm này cũng không thiếu tiền, thế nên muốn mua bánh ngọt thì phải đặt trước.

Sau khi biết được điều này, Câu Cún con như muốn cụp hai tai xuống, nghẹn ngào một tiếng nhìn ông xã.

Bạch Tông Ân có thẻ siêu cấp V.I.P của trung tâm thương mại.

"Thưa ngài, ngài có thể chọn tạo hình cho bánh ngọt, hoặc là có thêm đề nghị gì thì cũng có thể nói với thợ làm bánh của chúng tôi..."

Tề Trừng: ! ! !

Cậu quên mất, cậu hiện tại cũng là một thành viên của Versailles rồi.

"Trên bánh ngọt có thể vẽ hai cậu bé được không? Viết thêm câu 'một đôi trời sinh' nữa." Câu Cún con đỏ mặt. jpg

Nhân viên phục vụ nhịn cười, cảm thấy vị khách nhỏ này thật đáng yêu, tất nhiên là đồng ý.

"Còn có kiêng kỵ gì nữa không ạ?" Nhân viên phục vụ hỏi.

Tề Trừng mờ mịt không biết nhân viên phục vụ nói cái gì, bánh ngọt còn có kiêng kỵ gì nữa sao?

Bạch Tông Ân ở bên cạnh nói: "Một người ngồi ở xe lăn, người còn lại có tóc xoăn là được rồi."

Anh nói rất bình thản, trong lòng cũng vô cùng yên bình.

"Vâng. Đại khái là sau một tiếng nữa là có thể lấy bánh. Nếu không tiện thì hai ngài có thể để lại địa chỉ, sau đó chúng tôi sẽ cho người..."

"Không cần."

Bạch Tông Ân đưa tay ra dắt thiếu niên: "Em có muốn đi mua truyện manga không? Hay là mua một cái gì đó khác?"

"Muốn!" Tề Trừng nghe được lời ông xã nói rồi mới kéo tư duy trở lại. Hai người đi ra khỏi tiệm bánh rồi cậu mới nói:

"Ông xã, anh là lợi hại nhất!"

Tề Trừng không biết nên nói như thế nào, nhưng từ đáy lòng của cậu chính là như thế.

"Bởi vì có em." Cho nên anh mới có thể chân chính đối diện với chính mình.

Bạch Tông Ân không có ý định dừng lại ở chuyện này, thay đổi đề tài: "Hình như tiệm trà sữa có rất ít khách."

"Có thật không?"

Nhóc Đói Cơm hưng phấn: "Đi thôi!"

Bạch Tông Ân không muốn nói gì nhiều. Anh biết thiếu niên rất yêu mình, là mù quang và nhiệt tình, Bạch Tông Ân không muốn lúc này lại khoác lên người thiếu niên một tầng trách nhiệm của anh -- bởi vì em mà anh đã thay đổi.

Trong mắt Bạch Tông Ân, điều này sẽ vô hình trung đặt trách nhiệm của một người khác lên vai cậu.

Sẽ cảm động, nhưng cũng là xiềng xích.

Anh không muốn gò bó thiếu niên, tựa như lời hứa đêm hôm qua vậy, sẽ cố gắng khắc chế du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của mình...

Quả nhiên tiệm trà sữa hôm nay rất ít người. Tề Trừng vẫn phải xếp hàng, rồi cùng với ông xã đứng bên ngoài quảng trường chờ. Được một lúc thì Tề Trừng như nhớ tới cái gì đó, cậu đột nhiên 'A' lên một tiếng.

Bạch Tông Ân nhìn sang.

Đúng lúc này, điện thoại di động báo rằng đã tới lượt bọn họ. Tề Trừng đi lấy trà sữa rồi rất nhanh đã quay lại, trong tay cậu cầm hai ly, vẫn như cũ đưa cho ông xã trước tiên.

Chẳng qua là lần này Bạch Tông Ân cắm ống hút vào ly trong tay mình rồi đưa lại cho thiếu niên.

Tề Trừng nâng ly trà sữa nóng hầm hập trên tay, cười khúc khích.

Cậu hút một ngụm rồi nuốt xuống nói: "Ông xã, anh mua cho em cái thiết bị định vị đi, giống như cái đồng hồ đeo tay là được á. Vậy thì bất cứ lúc nào anh cũng có thể biết được vị trí của em. Khi đó em nhất định sẽ mang cho tên nhóc Lộ Dương kia coi!!!"

Tay Bạch Tông Ân đang cắm ống hút liền dừng lại.

"Cái gì?"

Rõ ràng là đã nghe được rồi nhưng vẫn hỏi lại.

Tề Trừng hừ hừ, kể lại hết chuyện khi trước cậu và Lộ Dương đi quán net với con ngõ rẽ bảy tám vòng kia: "Tên nhóc kia không tin em, cười nhạo em, nói em là Teletubbies, lần sau em sẽ khoe cho cậu ta biết mặt!"

Bạch Tông Ân có một loại cảm giác vô cùng hoang đường. Anh đang lao lực cố gắng kiềm chế du͙ƈ vọиɠ kiểm soát của mình, mà giờ đây thiếu niên lại tự dâng mình tới.

Nhưng Bạch Tông Ân cũng không có vì vậy mà cao hứng. Anh nhớ lại khi thiếu niên bị bệnh đã toát ra yếu đuối và ỷ lại như thế nào, còn có đêm hôm qua khi thổ lộ tiếng lòng nữa, tất cả hành động của thiếu niên đều nói lên rằng cậu là một người rất thiếu thốn tình yêu và không có được cảm giác an toàn.

Thiếu niên của anh vô cùng mong đợi có người nhà, mong đợi có người mình yêu, mong đợi có được một gia đình an toàn và ấm áp...

"Trừng Trừng, nếu em muốn thì anh sẽ chuẩn bị."

Bạch Tông Ân nghĩ một hồi rồi nói thêm: "Chúng ta mỗi người một cái. Em không hiếu kỳ mỗi ngày anh làm gì sao?"

Tề Trừng: ! ! !

"Đồ tình nhân sao? Em muốn!"

Sau một tiếng thì cũng đã lấy được bánh ngọt. Là một chiếc bánh mousse đỏ có dâu tây bên ngoài, phía trên là hai cậu bé, một người ngồi ở xe lăn, trông vừa đẹp vừa lạnh lùng, người còn lại thì nổi bật nhất với một đầu tóc xoăn vàng óng.

Tề Trừng chỉ vào hình tóc vàng rồi nói: "Oa, giống em quá này."

Thợ làm bánh có đôi tay đỉnh thật đấy.

"Còn cái hình kia lại không giống ông xã chút nào, anh ở ngoài đẹp hơn." Câu Cún con lại bắt đầu thổi phồng.

Bạch Tông Ân nhìn cậu bé tóc vàng trên mặt bánh, đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc xoăn của thiếu niên.

Thật sự rất đáng yêu.

_______

(Truyện chỉ được đăng duy nhất trên w.att.pa.d cmj_jinju, vui lòng tôn trọng công sức của tác giả và người edit bằng cách không đọc truyện trên các web khác, làm ơn và năn nỉ!!!)

Chú Quyền thấy trên đùi Tông Ân có một hộp bánh ngọt thì sửng sốt một chút: "Ngày hôm nay có ai tổ chức sinh nhật à? Là Tiểu Trừng sao?"

"Không phải." Tề Trừng có hơi ngại nhưng vẫn rất vui vẻ nói: "Là chúc mừng con với ông xã kết hôn hạnh phúc ạ."

Chú Quyền vui cười hớn hở nói: "Đúng đúng. Thế tối nay Tiểu Trừng muốn ăn cái gì, chúng ta chúc mừng một chút chứ hả?"

Tông Ân vẫn giống hệt với ông Lý vậy, lãng mạn từ trong xương.

"Chú Quyền làm gì con đều thích hết."

Nhóc Đói Cơm không kén chọn gì cả.

Cậu cầm bánh ngọt đặt vào trong tủ lạnh rồi cộc cộc muốn vào phòng bếp giúp đỡ, nhưng lại bị dỗ đi ra. Chỉ là lần này không bị chú Quyền đuổi ra với cái cớ 'làm việc' nữa, mà ông nói: "Tiểu Trừng quá cực khổ rồi, con đi nghỉ ngơi đi, đừng chạy tới chạy lui."

Tề Trừng ngồi trên ghế sofa, lúc cậu lôi cái tay cầm chơi game ra thì mới hiểu được ý chú Quyền là gì.

"... Cũng, cũng không mệt lắm mà." Nho nhỏ nói.

Ngoại trừ sáng sớm có hơi kỳ kỳ ra thì sau đó đều tốt hết, không có ảnh hưởng gì cả. Tề Trừng lén lén lút lút tới gần ông xã. Bạch Tông Ân phát hiện động tác của thiếu niên nhưng cũng không hề nói gì, anh ngồi ở phía xa, nhìn như đang bận việc gì đó.

"Ông xã ơi."

Thiếu niên đưa đầu qua, cánh tay cọ cọ vào chân của anh.

Khá giống như chó con thăm dò. Bạch Tông Ân dừng lại việc đang làm trong tay, nhìn sang.

"Không có chuyện gì." Ấp a ấp úng.

Bạch Tông Ân thu hồi ánh mắt. Quả nhiên chưa được bao lâu, cánh tay thiếu niên đang cọ vào chân anh lúc này đã khoát lên hẳn đầu gối của anh. Bạch Tông Ân vẫn không nói gì, anh biết thiếu niên nhất định sẽ không nhịn được.

A a a a a.

Có nên nói hay không đâyyyyy.

Giờ nói ra thì liệu anh sẽ thấy cậu kỳ cục lắm không?

"Ông xã." Cún con thật sự nhịn không được nữa, lần thứ hai thăm dò, đầu đặt lên đầu gối của ông xã, hai má dán vào, nhỏ giọng: "Em ngoại trừ sáng sớm có chút mệt ra thì sau đó cũng không cảm thấy gì nữa hết..."

A a a a nói ra rồi kìa!

"Trên mạng nói là lần đầu tiên sẽ rất nghiêm trọng, là người mới thì sẽ không dậy nổi, thế nhưng em không có gì hết á."

"Em cảm thấy em có chút lợi hại đó ông xã."

Câu Cún con đột nhiên nghẹn lại. jpg

Tề Trừng vốn dĩ không phải khoe khoang, nhưng cũng không biết tại sao lại nói đến đây luôn rồi. Có thể là cảm thấy cái đề tài này thật giống như đang câu dẫn ông xã đêm nay làm tiếp vậy -- ừm, tuy rằng cũng không phải là không thể...

"Trừng Trừng vốn dĩ rất lợi hại." Bạch Tông Ân hạ mi mắt nhìn thiếu niên đang gối đầu lên chân anh.

Thiếu niên của anh ngay thẳng yêu một người, sẽ không bao giờ giả dối.

Tề Trừng dựa đầu trên hai chân ông xã, từ góc độ này nhìn lên, ông xã của cậu vẫn đẹp trai đến chói mắt. Khi anh cúi xuống nhìn cậu, Tề Trừng có thể nhìn thấy được nốt ruồi như muốn mê hoặc lòng người kia của anh.

Cậu nhớ lại lời chú Quyền từng nói, ông xã rất giống với ông ngoại, đều có nốt ruồi bị giấu đi ở đuôi mắt. Ngày thường nhìn qua, ai cũng cảm thấy ông xã vừa lạnh lùng vừa xa cách, nhưng mỗi khi anh hạ mi mắt nhìn cậu, Tề Trừng đều cảm thấy ông xã rất rất rất dịu dàng.

Không giống như 'vừa xuất hiện liền có người gặp chuyện' như trong sách đã viết chút nào.

Sau đó hai má cậu bị nhéo.

Tề Trừng: ...

"Đi chơi game đi." Bạch Tông Ân xoa nhẹ mái tóc xoăn của thiếu niên, nói thêm một câu: "Đợi anh hết bận rồi sẽ chơi với em."

Tề Trừng lập tức vui vẻ, lầm bà lầm bầm: "Em cũng không phải bạn nhỏ đâu mà cần người chơi chung chứ."

"Hôm nay ai muốn giống như Teletubbies?"

Tề Trừng: ...

Rất tốt, đây chính là ông xã vẫn chưa hề thay đổi của cậu...

Ui ui ui.

Câu Cún con nghẹn ngào một tiếng, sau đó liền vui sướng đi chơi game.

Cơm tối hôm đó, tên Đói Cơm nào đấy vì muốn để bụng ăn bánh ngọt nên chỉ ăn một bát cơm và chú Quyền cũng không khuyên Tiểu Trừng nên ăn nhiều nữa.

Bánh ngọt rất đẹp, chú Quyền nhìn thấy hai cậu bé trên mặt bánh thì đáy mắt cũng lộ ra ý cười.

"Thật đẹp mắt, trông rất xứng đôi." Chú Quyền nói.

Tề Trừng nhận được lời chúc phúc từ người nhà nên rất vui vẻ. Cậu biết chú Quyền rất ủng hộ cậu và ông xã, nhưng đôi khi nghi thức còn quan trọng hơn những chuyện thường ngày như bây giờ.

Người cùng lĩnh chứng với ông xã là nguyên chủ.

Mà hiện tại, hai cậu bé trên mặt bánh là cậu và ông xã...

Lúc cắt bánh ngọt, Tề Trừng thật sự không nỡ phá đi hình ảnh hai cậu bé này.

"Em ăn cái này, còn ông xã ăn cậu bé tóc xoăn được không?"

Cún con làm gì có ý xấu gì đâu!

Thiếu niên chỉ vào hai người trên bánh ngọt, trên mặt hiện ra chút tâm tư nhỏ. Bạch Tông Ân nói được, chú Quyền bên cạnh cười cười, trêu ghẹo nói: "Vậy cứ để chú Quyền ăn khoảng trống giữa hai cậu bé đi thôi."

Tề Trừng Trừng: ...

"Ngoan, Tiểu Trừng không cần ngại ngùng, chú lớn tuổi rồi ăn nên không thích ăn nhiều đồ ngọt, nếm thử chút vị thôi." Chú Quyền nói.

"Cám ơn chú Quyền ạ."

Chú Quyền tốt quá đi mất.

...

Hơn mười giờ tối.

Sau khi xoa bóp xong thì chú Quyền liền rời đi. Tề Trừng đứng ở bên cạnh xoắn xuýt không biết mình nên về phòng ngủ hay là ở lại. Cậu rất muốn ngủ ở đây nhưng vừa nãy lúc chú Quyền rời đi, ông xã đã nói rằng muốn ngủ sớm một chút.

Vậy là không ấy ấy đúng không?

Nếu không làm chuyện đó thì sao có thể ở lại chứ?

Tề Trừng một mặt rối rắm vô cùng, giống y như tối hôm qua sau khi ấy ấy xong vậy, cậu thật không biết có nên về phòng mình hay không. Tuy rằng từ tận đáy lòng cậu thật muốn ở lại, nhưng vẫn vô cùng lo lắng và sợ hãi, Tề Trừng cũng không hiểu tại sao, rõ ràng là ông xã rất tốt với cậu kia mà.

Bạch Tông Ân nhìn ra thiếu niên đang nghĩ gì, cậu không có được cảm giác an toàn cũng là do anh.

"Ông, ông xã, đêm nay em muốn, em muốn ngủ với anh." Tề Trừng cuối cùng vẫn nói ra, bởi vì cậu thật sự quá muốn.

Trong giọng nói có hơi hướng thiếu tự tin. Thật ra Tề Trừng nói xong cũng nhận ra được điều ấy, ký ức bỗng kéo về lại lúc ở cô nhi viện. Khi ấy, trong những món đồ chơi mà xã hội quyên góp cho viện có một cái xe hơi nhỏ có thể mở ra và gập vào. Đến giờ Tề Trừng vẫn còn nhớ như in.

Xe hơi nhỏ có màu đỏ, mở ra là sẽ hóa thành người máy.

Cậu thích nó vô cùng, đặc biệt muốn chơi cái này, nhưng cũng có rất nhiều cậu bé khác cũng muốn nó. Khi trước, từng có bạn nhỏ lớn mật hỏi dì trong viện rằng đồ chơi này có thể cho con được không, Tề Trừng rất muốn chiếc xe hơi kia nên đã lần đầu tiên lấy hết dũng khí nói ra.

Nhưng cuối cùng dì lại nghiêm mặt nhìn cậu, những đứa trẻ khác cũng đều nhìn cậu. Khi đó, Tề Trừng đã hiểu được 'chừng mực' là như thế nào, nếu không phải đồ của mình mà yêu cầu quá nhiều thì sẽ chọc cho người khác chán ghét.

Và tình hình bây giờ dường như cũng thật trùng khớp.

Tề Trừng có chút sốt sắng.

Không ai đưa ra quy định rằng chồng chồng là phải ngủ chung cả.

Từ từ cũng được mà.

Còn chưa đợi được câu trả lời của ông xã thì Tề Trừng đã tự cho mình một lời từ chối ở trong lòng.

"Trừng Trừng, không phải chỉ những lúc làm chuyện đó thì em mới được ở lại đây. Anh đã nói rồi, em là một chủ nhân khác của căn nhà này, trong nhà này em muốn ở đâu cũng được."

Bạch Tông Ân cảm thấy giọng điệu của mình có hơi nghiêm túc, anh sợ hù đến thiếu niên nên dừng một chút rồi nói: "Em quên rồi sao, em là người ra sức."

... A a a a a a.

Một đầu tóc xoăn Tề Trừng lập tức ngẩng đầu lên.

Tuy rằng nghe đến từ 'ra sức' là đầu cậu không thể khống chế mà nghĩ đến một vài hình ảnh, nhưng đồng thời nó cũng đã xua đi sự lúng túng và quẫn bách trong ký ức về cô nhi viện lúc vừa nãy.

"Vậy em đi tắm đây, đêm nay đi ngủ sớm chút nha ông xã!"

Trong giọng nói cũng lộ ra vui vẻ.

Thật sự dễ dỗ.

Nhưng Bạch Tông Ân có thể nhìn ra từ trạng thái 'dễ dỗ' ấy của thiếu niên, trên thực tế, Tề Trừng luôn đặt trước một điểm rất thấp trong lòng mình, cậu không đòi hỏi hay yêu cầu gì quá nhiều. Mỗi khi được thỏa mãn một 'điểm' thì mới dần hé mở ra những thứ khác.

...

Bạch Tông Ân còn phải làm việc. Tề Trừng tắm rửa xong liền nằm nhoài lên một đầu khác của bàn làm việc đọc truyện manga.

Cậu rất im lặng, không đi làm phiền ông xã.

Mãi cho đến mười một giờ, hai người mới lên giường.

Trong phòng đen kịt, bỗng nhiên vang lên giọng của Bạch Tông Ân:

"Trừng Trừng, lại đây, anh muốn ôm em."

Trong bóng tối, cún con nào đấy im lặng cười một tiếng, sau đó vui vẻ lăn tới trong lồng ngực ông xã.

Trên đỉnh đầu được nhận một cái hôn, Tề Trừng liền ngẩng đầu hôn lại lên cằm ông xã.

"Ông xã, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

_______

Sáng sớm hôm sau.

Sau khi ăn sáng xong, chú Quyền phải ra ngoài, được một lúc thì có khách tới nhà. Tề Trừng đang ở phòng khách xem ti vi, nghe được tiếng chuông liền cộc cộc chạy đi mở cửa.

Đứng ngoài cửa là một người đàn ông mặc âu phục, không nhìn ra được tuổi tác cụ thể, bởi vì ánh mắt của đối phương rất sắc bén, khí chất trầm ổn, độ tuổi khoảng chừng từ hai mươi bảy đến ba mươi.

"Xin chào, tôi là luật sư được ngài Bạch Tông Ân ủy thác. "

Bạch Tông Ân điều khiển xe lăn đi tới: "Trừng Trừng, vị này chính là luật sư Đoạn. Đây là bạn đời của tôi, Tề Trừng."

"Xin chào ngài Tề." Luật sư Đoạn đưa tay ra.

Đây là lần đầu tiên Tề Trừng tiếp xúc với một nhân vật tinh anh như luật sư Đoạn, lễ tiết nắm tay như vậy là của người trưởng thành, tuy rằng Tề Trừng đã thành niên nhưng vẫn chưa có ai làm như vậy với cậu, kể cả trước kia đi làm cũng không có người bắt tay cậu.

Cậu vươn tay, nhẹ nhàng nắm hai cái rồi rất nhanh lại buông ra.

Tề Trừng biết ông xã vẫn luôn có công việc, không giống như lời bên ngoài nói rằng anh chỉ sống nhờ vào cổ phần của Tưởng gia. Cậu cho rằng hôm nay luật sư Đoạn tới cửa là có chuyện công việc muốn tìm ông xã trò chuyện, cho nên với tư cách là một chủ nhân khác trong nhà, Tề Trừng rất hiểu ý mà nói: "Hai người có muốn uống trà không? Em sẽ đi pha."

Cậu có thể ở trong phòng khách chơi game nha.

Mặc dù rất có thể là ông xã sẽ trò chuyện với luật sư Đoạn trong phòng sách ở lầu một, nhưng cũng không quấy rầy gì cả.

"Trừng Trừng." Bạch Tông Ân kéo lại thiếu niên đang muốn chiêu đãi khách, anh nói:

"Luật sư Đoạn tới đây là để làm thủ tục chuyển nhượng cổ phần, cho nên em cứ ở đây đi, pha trà thì cứ để cho dì giúp việc làm."

"Chúng ta đến phòng sách nói chuyện."

Tề Trừng: ????

Chuyển nhượng cổ phần á!!!!!

________

Juu: Ầu, tui đang làm tiểu luận cuối kỳ nên giờ mới bớt chút xíu thời gian up chương mới, để mọi người chờ lâu ròi hen, thiệt là tội lỗi quớ 👉👈 (。•́︿•̀。)

Btw sau một khoảng thời gian dài suy nghĩ kỹ lưỡng thì tui đã quyết định đổi lại xưng hô của Trừng Trừng trong những đoạn đối thoại, còn trong tin nhắn hay bài biết trên diễn đàn thì vẫn để như cũ nhé 💙