Ông Xã, Đầu Hàng Đi!

Chương 20




Cùng một quán bar, cùng một cái bàn, vẫn là bên bờ sông, vẫn bằng ấy người.

Bốn mắt lần này không dùng ly, lấy cả chai rượu ngửa cổ dốc vào.

Chính là, không hề tán gẫu tâm sự.

Ta lấy rượu rót đầy cái ly, vừa muốn uống, bị Bốn mắt một phen đoạt lấy, uống cạn.

Ta liếm liếm môi, bám riết không tha lại đổ một ly khác.

Bốn mắt tiếp tục đoạt lấy, uống cạn.

Ta dùng ánh mắt dị thường hoài nghi nhìn chằm chằm Bốn mắt, nha rõ ràng cố ý.

“Hạ tiểu thư, không cần nhìn tôi, tôi biết suy nghĩ của cô rồi. Cô uống rược không được, uống vào liền gục, để ngừa vạn nhất, cô vẫn là nhàn rỗi ngồi xem đi!” Bốn mắt ngay cả ý đồ che dấu đều lười, để bình rượu lui gần chỗ mình.

Ta trở mình xem thường.

Ngồi nhàm chán, tùy tay đùa ngọn nến trên bàn: “Uy! Bốn mắt! Anh… bội tình bạc nghĩa nữ ngôi sao?”

Bốn mắt vỗ cái bàn: “Câm miệng!”

Quyết đoán mười phần.

Ta lập tức sụp mi thuận mắt, tiếp tục chơi ngọn nến của ta.

2 giây sau lại ngẩng đầu: “Vừa mới là người đó, rõ ràng kêu Bốn mắt tới!”

Bốn mắt nghiến răng nghiến lợi.

Ta tiếp tục sụp mi thuận mắt.

2 giây sau vẫn đang ngẩng đầu: “Nhưng là…”

Bốn mắt nâng cái chai hướng trên bàn chụp,

“Uống no rồi Hạ tiểu thư! Tính tiền!”

“A!…” Ta nhất thời sờ túi tiền, đột nhiên nhớ tới ta không có tiền.

“Ông chủ, vị tiểu thư này muốn tính tiền!” Bốn mắt vẫy vẫy tay.

“A!” Ta chỉ vào Bốn mắt phía sau.

Bốn mắt đảo đảo bốn con mắt: “Hạ tiểu thư! Cô ra chiêu này lừa ai đâu?”

Chậc. Ta học Bốn mắt trợn trắng mắt. Không tin không đổ.

Ta không nói hai lời, đứng lên hướng phía dưới cái bàn chui.

“Hạ tiểu thư!” Bốn mắt đứng bên cái bàn kêu như heo bị chọc tiết.

Ta ngồi phía dưới cái bàn giơ miệng cắn phá ngón tay cái nộn nộn của Bốn mắt đang thò xuống.

“A!” Bốn mắt kêu thảm ngồi phịch xuống, khóe mắt dư quang liếc về phía sau, lập tức nuốt lại tiếng kêu thảm thiết, té xuống hướng bên cạnh phía ta chui vào.

Kháo! Ta trở mình xem thường. Tiểu tử, tính ngươi thức thời.

Đi đầu là Ngũ hào vẻ mặt đứng đắn pha chút khủng hoảng cùng với nữ nhân vật chính đeo kính râm cực kỳ khoa trương.

Ta lấy khí âm hừ mạnh. Rất không tiết hạnh bắn phá thiếu chút nữa xuyên thấu Bốn mắt.

Bốn mắt rốt cục nhịn đau, hai hàng nước mắt run rẩy quay sang hỏi ta: “Cô ngồi đây làm gì?”

“Trốn người!” Ta đáp rõ ràng: “Anh ngồi đây làm gì?”

“Cũng trốn người.”

“Nga…” Ta ứng thanh dâm đãng.

“Nga—–!” Có người so với ta còn dâm đãng hơn.

Ta với Bốn mắt cùng nhau quay đầu.

Thấy người bán hàng ngồi phía ghế bên, cười đến vẻ mặt sáng lạn: “Khách nhân, ai thanh toán?”

Ta ngắm nhìn Bốn mắt, Bốn mắt ngắm nhìn phương xa.

Người bán hàng nhún ngún vai, tay cuốn thành loa đặt bên miệng: “Uy! Vị đeo kính râm vừa qua khỏi cầu kia!!!”

Năm, sáu vị đeo kính râm quay đầu lại.

“Không phải, ta kêu vị tiểu thư đeo kính râm a!” Người bán hàng tiếp tục loa.

Ta gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.

Bốn mắt thật ra nhanh tay lẹ mắt, RMB màu đỏ, nhất tề đưa cho người bán hàng vẫn đang bắc loa kêu gào.

Người bán hàng mặt mày hớn hở, sổ sổ: “Tiên sinh, của ngài 90 đồng!”

Bốn mặt liều mạng gật đầu: “Chạy nhanh!”

“Nha!” Người bán hàng tiếp tục mặt mày hớn hở: “Vị tiểu thư đeo kính râm kia – đúng- ngài liền—!”

“Không cần thối lại!” Bốn mắt vẻ mặt giống thằng ngốc.

“Không có việc gì – vị tiểu thư đeo kính râm kia a – ta chỉ muốn nhắc nhở ngài qua cầu cẩn thận tảng đá mà thôi!” Người bán hàng vẫn đang mặt mày hớn hở, vị đeo kính râm ngay cả tảng đá cũng chưa bước qua, trực tiếp ngã xuống!

Ta sùng bái chiêm ngưỡng Bốn mắt.

Bốn mắt tái nhợt nghiêm mặt, cầm lấy tay ta ở dưới cái bàn phủ phục một hồi lâu, mới quay thắt lưng chạy chối chết.

Đến cửa khách sạn, Bốn mắt đưa cho ta cái danh thiếp: “Hạ tiểu thư, thực xin lỗi, tôi phải lập tức từ chức. Lữ trình kế tiếp, cô theo số điện thoại này gọi tới công ty du lịch, bọn họ sẽ phái hướng dẫn viên du lịch tiếp ứng cô!”

Ta trừng lớn mắt.

Bốn mắt lại từ trong túi moi ra hai tờ tiền duy nhất, một phen nhét vào trong lòng ta: “Hạ tiểu thư, tiền mặt của tôi cũng chỉ còn nhiêu đây, cô trước cầm đi. Tôi đi trước đây, lộ phí sẽ bồi thường theo đúng quy định, cô đem số tài khoản giao cho tôi, tôi sẽ gửi tiền vào đó!”

Ta hoàn toàn cảm động, Hạ Tiểu Hoa, lần đầu tiên trong cuộc đời, thu được khoản cứu tế chân chân thực thực! Bốn mắt, thanh niên tốt đầy hứa hẹn a!

Ta vẻ mặt động dung: “Bốn mắt, anh không nói tôi cũng biết, không quan trọng, tiền cho tôi cũng không quan trọng!”

Bốn mắt cũng bị ta cảm động, vung lên mỳ sợi lệ: “Hạ tiểu thư…”

Ta dùng sức cầm bàn tay lạnh lẽo nhỏ bé của Bốn mắt: “Anh bội tình bạc nghĩa nữ diễn viên, việc này cho dù rất thiếu đạo đức, tôi cũng sẽ giả giả coi như không biết!” Ta nói vô cùng thành khẩn.

Mỳ sợi lệ do cảm động của Bốn mắt đang chậm rãi chảy xuôi biến thành hùng dũng phun trào: “Mao! Người bị bội tình bạc nghĩa là tôi!”

“…”

Ta mở lớn miệng, ôn nhu nhìn Bốn mắt.

Này quả nhiên là cái thanh niên đầy hứa hẹn a!

Bốn mắt vẻ mặt hối hận, một phen bỏ ta ra, hướng trên lầu khách sạn đi lên. Đặng, đặng, đặng, vào trong phòng bắt đầu vùi mình thu thập hành lý.

Ta ngồi cạnh cửa, nhìn bóng dáng Bốn mắt tươi đẹp áp quần phương: “Uy! Bốn mắt! Ta nói, giả thiết, nếu, tỷ như, thanh mai trúc mã của ngươi, kỳ hẳn là thật sự, là thật sự luyến tiếc ngươi, có lẽ, chỉ là có lẽ, nàng luôn luôn tìm ngươi, thực cố gắng tìm ngươi. Ngươi sẽ cho nàng cơ hội, bù lại bội tình bạc nghĩa của nàng sao?”

“…” Bốn mắt cũng chẳng thèm để ý đến ta, tiếp tục thu thập hành lý của hắn.

Ta thở dài, thu hồi ánh mắt ở trên người Bốn mắt, nhìn chằm chằm trần nhà: “Bốn mắt! Anh kỳ thật, đến bây giờ vẫn còn yêu nàng đúng không?” Bằng không, sẽ không như vậy, liều lĩnh chạy trối chết!

“…”

“Bốn mắt, anh kỳ thực, vẫn vẫn, thực yêu nàng!” Ta nói, khóe mắt bắt đầu lộ ra thủy quang.

Bởi vì, vẫn vẫn đều là thực yêu, mới có thể trốn vẫn trốn, không dám đối mặt.

“…”

“Bốn mắt, nàng đang tìm anh nha!”

“Hạ tiểu thư, trên thế giới này, tổng sẽ có một người, cho dù cô như thế nào luyến tiếc, hoặc là muốn có được, đều là vĩnh viễn không có khả năng thực hiện!” Thanh âm Bốn mắt, bất đắc dĩ gần như là đau thương.

Ta không có cúi đầu, vẫn như cũ nhìn lên trần nhà. Rõ ràng như vậy, rõ ràng thấy được như vậy, lại cách một khoảng xa đến thế.

“Cho nên, chỉ có thể lựa chọn buông tay!”

“Nhưng là, Bốn mắt, nếu như bỏ lỡ, anh có lẽ, sẽ vĩnh viễn không được hạnh phúc!” Tựa như Bốn mắt, hủy diệt chính mình, từ nay về sau cô độc một người.

“Thích một người, không phải như thế này sao? Nếu buông tay, nếu thành toàn, sẽ không quay đầu trở lại!”

“…” Đúng vậy, Bốn mắt.

Càng thích, càng kiên định.

Vĩnh viễn, cũng sẽ không quay đầu.

“Bốn mắt, cứ trốn, không phiền phức sao?” Ta từ cạnh cửa đứng lên, vọt vào phòng, giúp Bốn mắt đè lại vali đồ siêu cấp to đang cần kéo khóa.

Bốn mắt cúi đầu, lắc lắc, tiếp tục kéo.

Ta đặt mông ngồi trên thùng đồ, vỗ vỗ bả vai Bốn mắt: “Uy! Bốn mắt! Mệt mỏi thì nói ra, đối tốt với người khác cũng vậy. Bằng không, người ta cũng sẽ không biết!”

Nói xong, chính mình ngây ngẩn cả người. Lời này, hình như là vị nam phẫn nữ trang, tính tình siêu thối tân tinh đã từng nói cho ta biết.

Bốn mắt rốt cục kéo xong khóa, giơ lên cái túi, một phen ôm lấy ta: “Hạ tiểu thư, cô kỳ thật, là người tốt.” Mỳ sợi lệ chợt lóe, chảy dọc theo lưng áo của ta.

Thao! Ở chung mấy ngày, giờ mới phát hiện!

Ta trở mình xem thường, chân thành đưa cái khăn tay cho Bốn mắt: “Bốn mắt, ngươi tận tình khóc đi, tỷ đợi ngươi!” Này ủy khuất không biết đã bao nhiêu năm của một vị thanh niên đầy hứa hẹn a!

Bốn mắt quả thực khóc!

Một phen nước mắt của thanh niên đầy hứa hẹn, thẳng làm cho quần áo ta đều ướt đẫm, đợi sau khi Bốn mắt túm lấy cái áo khoác Chanel của ta giải quyết tiểu nước mũi mới thực sự dừng tay.

Bốn mắt kéo vali, đi ra khỏi cửa phòng cho đến khi bóng dáng cũng không còn, mũi ta chợt thấy cay cay.

“Bốn mắt, tôi đưa anh đến bến tàu!”

Bốn mắt đưa lưng về phía ta, tay kéo vali ngừng cũng chưa ngừng. Không có gật đầu, chỉ là thả chậm bước chân.

Ta đi theo phía sau Bốn mắt, không nói chuyện.

Bốn mắt, một người trải qua rất lâu, hẳn là, kỳ thực rất tịch mịch đi!

Bị bệnh, không có người báo cho quản gia gọi bác sỹ.

Cũng không có bờ vai ấm áp không tình nguyện cho ngươi dựa vào.

Cũng sẽ không có người đứng ở ngoài cửa, buộc người hầu gõ cửa cho đến khi ngươi mở mới chịu thôi.

Còn lại một mình, sẽ thực tịch mịch.

Ta đứng ở bên cạnh bến tàu, đem vali đẩy đến, vẫy tay từ biệt.

“Bốn mắt!…” Ta gọi là muốn Bốn mắt dừng chân một chút.

Bốn mắt vẻ mặt không hiểu nhìn ta.

“Có hay không nghĩ tới, đổi công tác?”

“A?”

“Anh cho dù không làm hỏa tiễn, có hay không nghĩ tới làm cano hoặc máy bay?”

“A?”

Ta ở trong balo sờ a sờ, rốt cục lấy ra danh thiếp trợ lý của Diệp Hy, đưa cho Bốn mắt: “Anh gọi vào số này thử xem, nói không chừng sẽ giúp anh làm hỏa tiễn!”

“A!”

Bốn mắt kích động vươn khuỷu tay yếu ớt, lại ôm cổ ta: “Hạ tiểu thư! Tôi yêu cô!”

Ta cả người nổi da gà, thiếu chút nữa hôn mê ngã xuống.

“A! Hạ Tiểu Hoa! Nguyên lai, lại đứng ở nơi này!” Lạnh lẽo thanh âm, lạnh đến nỗi làm ta cơ hồ tê liệt.

Ta đem hết toàn lực, trong lòng Bốn mắt di động 1 cm, rốt cục thấy dưới ngọn đèn mờ nhạt của bến thuyền, Á châu siêu cấp tân tinh đeo kính râm so với nữ nhân vật chính còn khoa trương hơn.

Ta ngẩng đầu nhìn, nhìn thoáng qua ánh trăng sáng ngời.

Ánh trăng thực chói mắt a, này đoàn người, đều mang kính râm nha!