Bắc Thần lạnh giọng, tiếng nói thâm trầm vang lên.
- Dừng lại! - Đôi mắt hắn vụt qua tia lạnh lẽo, sâu thẳm nhìn Tố Nhiên, hàm ý cảnh cáo.
Tố Nhiên bị hắn hù nên vẫn khiếp sợ, không dám mở ra lần nữa. Liền buông cánh cửa, không can tâm mà bước ra ngoài.
" Thiên Lam, tôi nhất định trả thù cô! "
----------------
- Lam Lam. - Hắn chui vào trong chăn, ôm cô vào lòng. Bàn tay không an phận mà mò mẫn.
- Cút! - Cô nhíu mày, hậm hực nói. Tên cầm thú này hành hạ cô còn chưa đủ hay sao?
- Đi ăn cơm! - Hắn khẽ cắn nụ hoa trước ngực cô.
- Ưm! - Cô khẽ nói, đẩy tên đàn ông thối này ra. - Đi.
Hai người chọn một nhà hàng cơm Tây.
- Em ăn gì? - Hắn đưa thực đơn cho cô.
- Anh cứ chọn đi! - Cô xua tay.
...
Hai người bình yên ăn cơm, thỉnh thoảng tên kia nổi tính thú, xoa mặt cô một cái rồi cười. Thiên Lam trừng mắt, không so đo nhiều tiếp tục ăn phần của mình. Hôm nay cô mệt lắm rồi, không muốn tốn công lực với tên này nữa.
- Tối anh ở nhà em nha? - Hắn nói, mang theo chút hưng phấn.
- Không! - Cô thẳng thừng nói. Hừ, hắn ta rất tồi tệ mà!
- Nhưng mà anh muốn! - Hắn ra dáng vẻ không đành lòng.
- Muốn thì về nhà anh! - Cô cầm ly nước, uống một ngụm.
- Nhà anh đang sửa chữa, hiện tại đành phải ở nhờ nhà em!
- Nói dối. - Cô vạch trần.
- Lam Lam ~
Hai người giằng co nhau một hồi, bỗng có tiếng nói của người phụ nữ vọng tới.
- Thần! - Tố Nhiên lại gần chỗ bọn họ, liếc nhìn Thiên Lam một cái.
- Chuyện gì? - Hắn không cảm xúc trả lời, hắn đang bàn việc chính sự, bỗng có người tới cản đường hắn thật khó chịu mà.
- Em có thể ngồi đây không? - Cô chỉ vào ghế bên cạnh Bắc Thần.
- Không.
- Tại sao?
- Chúng tôi đang bận, cô có thể ra bàn khác.
Bắc Thần liếc Thiên Lam đang ăn chăm chú, dường như có chút khó chịu.
- Nhưng....
- Cút! - Hắn trầm giọng.
Tố Nhiên hậm hực ngồi bàn khác, trong mắt bắn lên tia hận thù với Thiên Lam.
Thiên Lam chợt lạnh sống lưng.
.......
- Mau cút! - Cô ra sức đóng cửa nhà lại, ngăn không cho tên sói kia bước vào.
- Em muốn làm hàng xóm ầm ĩ à?
- Không cần biết, anh mau cút đi. - Cô ra sức đẩy.
Hắn hoàn toàn có thể mở nó ra, nhưng vì muốn chơi đùa một chút, hắn liền chơi đùa. Nhưng mà hắn đã hết sự kiên nhẫn liền đẩy cánh cửa. Cô mất đà, ngã ra đằng sau. Bắc Thần vội đỡ cô.
- Không sao chứ, bảo bối?
Cô xịu mặt nhìn hắn, giọng trách móc.
- Tại anh hết. - Đau đến nỗi cô sắp khóc luôn rồi.
- Ừ đều là tại anh! - Hắn ôm cô vào lòng, vỗ lưng cô. Cô ngã, hắn cũng đau lòng.
Cô dụi đầu vào ngực hắn. Người đàn ông này, đúng thật rất lạnh lùng nhưng đối với cô rất dịu dàng khiến cô cảm giác hắn không phải Bắc Lâm Thần trước kia nữa.
Cảm giác như hắn đang nâng niu cô vậy.