**********
Nhóm dịch: Mèo Đen
Tang Dĩ An xoay người lại, hai tay đút vào túi áo, cằm khẽ hất khinh miệt cao ngạo: “Đàn ông đó tôi chơi chán rồi, thưởng cho cô chơi thì sao, nhặt được hàng sale second-hand mà thật sự tưởng bở mình mò được bảo vậy à?”
Sắc mặt Dư Thi Nguyệt tối sầm, cau mày: “Tang Dĩ An! Bây giờ chị ngoại trừ la hét mù quáng thì còn có tài năng gì, là chị bị vứt bỏ! Dư gia chúng tôi cho chị ăn miếng cơm, chị đừng bày bộ dạng như chị là Đại tiểu thư cho tôi xem!”
“Dư Thi Nguyệt, cho dù Cố Chỉ ngủ như chết trên giường cô, anh ta cũng sẽ không động tâm với cô, bị người ta ngủ còn ở đây đắc ý, cô không phải kẻ ngu đấy chứ?” Tang Dĩ An buồn cười nhìn cô ta, xoay người muốn đi.
Dư Thi Nguyệt đỏ mặt tới mang tai, giận đến ngứa răng!
Đúng lúc Dư Diêu từ trong phòng đi ra, chỉ Tang Dĩ An: “Tỉnh đúng lúc lắm, tối nay đến nơi này cùng tôi, tốt nhất cô đừng phá hỏng nữa, nếu không tôi không thể đảm bảo tôi làm gì em trai cô!”
Mặt Tang Dĩ An tái nhợt, châm chọc: “Tôi bị người ta đè, thân thể rách nát này còn có thể gả vào Trầm gia?”
“Tôi đã hẹn phẫu thuật phục hồi, cô coi như học tập trước, đến lúc đó đừng làm Thẩm thiếu gia mất hứng thú.”
Dư Thi Nguyệt lập tức bày ra dáng vẻ tiểu nhân đắc chí, đứng cạnh Dư Diêu khiêu khích nhìn Tang Dĩ An.
Tang Dĩ An siết chặt hai quả đấm, vì Tang gia và em trai, cô chỉ có con đường này…
…
Lầu 15 Đỉnh Thành Quốc Tế, trung tâm hội nghị.
Đầy đủ con cháu nhà giàu và kẻ lắm tiền, ai nấy đeo dây chuyền vàng, bụng bia.
Tang Dĩ An mặc trang phục lộ da thịt, tóc dài thả nhẹ trước ngực, hiện ra vóc người quyến rũ.
Cô đã uống rất nhiều rượu, cũng may tửu lượng của cô không tệ.
Cô bỗng nhiên nhìn về một hướng. Hửm? Không có ai sao?
Cô luôn cảm thấy có người đang nhìn cô.
“Nào, tiểu mỹ nữ uống một ly cùng tôi!” Một người đàn ông hói đầu tiến lên nói.
Tang Dĩ An nhướng mày, đè nén chán ghét trong lòng, không nhận rượu của người này, mà cầm ly rượu cạnh mình, cô có thể chắc chắn bên trong không có gì.
Định nâng ly liền nghe người đàn ông hói đầu tức giận nói: “Dư Diêu, con gái ông không hiểu chuyện, không uống rượu của tôi?”
Dư Diêu vội tiến tới giải thích, không vui nhìn Tang Dĩ An: “Con vậy là sao? Đây là Kim gia, mau chào hỏi!”
“Chào Kim gia.” Tang Dĩ An hơi rũ mắt, buồn nôn nhưng phải chịu đựng!
“Bàn tịnh điều lượng khí chất giai*, Dư Diêu, ông có diễm phúc lắm nha.” Kim Chinh có thâm ý khác nhìn Dư Diêu: “Đi đâu tìm đứa con gái xinh đẹp như vậy?”
(*) Ý chỉ mặt đẹp, dáng yểu điệu.
Dư Diêu cười hớn hở: “Kim gia thích thì của Kim gia! Sau này trong kinh doanh xin Kim gia chiếu cố nhiều hơn!”
“Không dám!” Kim gia khinh bạc nhìn Tang Dĩ An: “Đi thôi, tiểu mỹ nữ.”
Tang Dĩ An không nhúc nhích, Dư Diêu lập tức nói: “Đứa con gái này của tôi hơi xấu hổ, lát nữa tôi tự dẫn đến cho Kim gia!”
Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!