**********
Nhóm dịch: Mèo Đen
Tang Dĩ An rũ thấp đầu, trong cuộc đua tình yêu này, cô vẫn thua rồi, thua tình yêu mà bảy năm qua cô vẫn luôn kiêu ngạo.
Bất kể là lên án đàn ông lạc lối, hay giày xéo tiểu tam nói chuyện lẳng lơ, kết quả sau cùng đều như nhau.
Cho dù buông tay, cô cũng muốn buông tay trước.
Thẩm Vu Nghị nhìn cô gái đè lên người mình, tuy không khóc, nhưng tâm trạng tồi tệ rất rõ.
Anh phả một hơi khói mù, đạp tắt tàn thuốc.
Cô gái vẫn bất động.
“Cô mặc váy.”
Giọng trầm thấp nội liễm của Thẩm Vu Nghị vang lên, mang theo cảm giác thành thục.
Tang Dĩ An ngừng thở, nhanh nhẫu thu chân, vẫn cúi đầu, không thấy được ánh mắt.
“Cảm ơn mặt chú, chào chú.”
Thẩm Vu Nghị không ngăn cản nữa, còn chủ động mở cửa cho cô, sau đó lại đốt một điếu thuốc, hồi tưởng cảm giác vừa rồi, xương thật là nhỏ.
Anh cắn thuốc lá, cầm văn kiện kia lên xem, sau đó bấm điện thoại: “Các cậu tiếp tục giám sát, chúng ta tìm đúng người, người nọ không đơn giản.”
“Ý Tam ca là tên kia quả thực có hàng trong tay? Vậy xem ra lần này chúng ta đổi đúng phòng rồi! Vẫn là Tam ca lợi hại, mới mấy ngày đã bắt được cá lớn rồi!”
Thẩm Vu Nghị gảy tro thuốc lá, mi mắt trầm ổn: “Vận may tốt đúng lúc gặp phải thôi.”
“Đến lúc bắt cá lớn, Tam ca lại giúp bọn em một tay đi!”
“Đến lúc đó rồi nói sau, công ty có nhiều chuyện, có thể không rảnh.”
Bên kia lập tức nóng nảy: “Tam ca! Đã nói là giúp em lần này mà! Anh làm người tốt làm tới cùng có được không?”
Thẩm Vu Nghị cười đáp một tiếng.
“Tam ca, thật ra các anh em rất nhớ anh, nói cho dù anh đã giải ngũ, vẫn còn rất nhiều nơi muốn mời anh, không bằng tới tổ trọng án bọn em đi…”
“Lão gia không đồng ý, dù sao công ty cần có người xử lý.” Lúc nói lời này, Thẩm Vu Nghị không được tự nhiên giật giật tay trái.
“Vậy cũng tốt, em không quấy rầy Tam ca nữa, chờ chuyện này kết thúc, mấy anh em mời Tam ca ăn cơm!”
Cúp điện thoại, Thẩm Vu Nghị lại đốt điếu thuốc, nghĩ đến bộ dạng của tiểu nha đầu vừa rồi, rõ ràng cô không nhớ anh.
Tiểu nha đầu không có lương tâm.
Anh bất đắc dĩ cười cười, mở laptop tiếp tục làm việc.
…
Thành phố C, Dư gia.
“Quỳ xuống!” Dư Diêu nghiêm nghị hét, tay cầm cành cây.
Hai gò má Tang Dĩ An đỏ bừng, có thể thấy rõ dấu tay trên mặt, mắt lạnh nhìn người đàn ông phía trước, mặt không biểu tình.
Đây là cha nuôi cô, Dư Diêu, nói là cha nuôi, thế nhưng tiếng xưng hô này quả thật quá ác tâm.
Cô đến cái nhà này, cùng lắm chỉ ba tháng.
“Tao bảo mày quỳ xuống! Chuyện tối nay bị người làm hỏng rồi, bảo mày đi ngủ với Kim gia! Mày lại mạnh miệng với tao?”
Tang Dĩ An lạnh lùng nhìn ông ta: “Ông bảo tôi đi ngủ với người ta?”
“Đi ngủ với người ta thì sao? Bọn tao cho Tang gia bao nhiêu tiền, bảo mày đi làm chút chuyện thì có gì không đúng.”
Người nói chuyện chính là Dư phu nhân trang điểm đậm loét, giọng hơi chói tai.
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh