“Vậy ông ấy ép Tễ Huyên
cưới Toilet Tình là muốn liên minh với Ngự Thủ Tẩy và Văn gia à?” Làm ba kiểu
gì mà lại đối xử với con mình như vậy?
“Đây là một nguyên nhân, còn có một nguyên nhân nữa, thiếu gia Tễ Huyên cũng
không phải người mà lão đại lựa chọn kế nghiệp vị trí của mình. Theo chú thấy,
từ cái lần ông ấy phân chia công việc cho hai đứa con có thể thấy được người mà
trong lòng lão đại muốn truyền lại là đại thiếu gia. Cho nên thiếu gia Tễ Huyên
được chọn làm vật hy sinh, thiếu phu nhân đối với Thiệu gia một chút lợi ích
cũng không có, nhưng Văn Nhược Tình thì khác. Đám cưới với người anh có lẽ sẽ
có lợi cho người em hơn..., nhưng mọi chuyện lại không như ông ta tính.”
“Ý chú Từ là...?” Uyển Nhu hỏi.
“Thứ nhất, thiếu gia Tễ Huyên sẽ không nghe theo, thứ hai, đại tiểu thư Văn gia
cũng là một quả bom hẹn giờ, mọi chuyện không như mong đợi ban đầu của ông ta.
Aiz ~~, xem ra lần này lão đại nằm trong tình thế bắt buộc, nhất định phải...”
“Có lầm hay không, sao có người cha như vậy?” Lúc đầu đã không thích gì ba
chồng rồi, bây giờ tôi càng ghét ông ta hơn, tuy rằng tôi biết ông ta thích anh
Kính Hiên, nhưng Tễ Huyên đã làm sai chuyện gì mà ông ta đối xử với anh ấy như
vậy.
“Vậy là sao, tuy rằng tên nhóc Thiệu Tễ Huyên này có chút thấy ghét, nhưng nếu
cậu ta bị như vậy không phải tội nghiệp lắm sao?” Mạn Trữ cũng có một chút đồng
tình Tễ Huyên.
“..., lão đại là..., aiz ~~, hi vọng thiếu gia Tễ Huyên và thiếu phu nhân có
thể vượt qua cửa ải khó khăn này.”
“Tớ muốn nói cho Tễ Huyên biết.” Tôi quyết định lập tức tìm Tễ Huyên để kể hết
mọi chuyện.
“Lan Trăn!”
“Lan Trăn!”
Chạy tới bệnh viện, Tễ Huyên đã xuất viện, vì thế tôi lại chạy về nhà, tìm được
anh ấy ở phòng sách của ba chồng.
“Ông đã đuổi ba mẹ vợ đi rồi vậy bước tiếp định làm gì?” Tễ Huyên nhàn nhã ngồi
trước mặt ba mình, “Hả ba?”
Ba chồng hình như rất bất ngờ trước cách xưng hô của Tễ Huyên, đây chính là nỗi
buồn của hai cha con bọn họ, ngay cả con mình kêu một tiếng ba cũng làm cho
người ba giật mình như vậy, “Con thật lâu không gọi một tiếng ba.”
“Rất lâu, từ lúc mẹ rời khỏi...”
“Ba tự có cách của mình, tóm lại ba sẽ không hại con, Tễ Huyên. Kỳ thật...”
“Ba và ông nội thủy chung vẫn là cha con, không phải kẻ thù. Chúng ta cũng là
cha con không phải kẻ thù.” Tễ Huyên nói xong liền đẩy cửa đi ra, vừa vặn thấy
tôi trốn bên ngoài nghe lén.
“Sao em lại ở đây?”
“Tôi tới nói cho anh biết, ba chồng muốn nhường lại ban phái cho anh Kính Hiên,
còn nữa ông ấy muốn mượn...” Tôi kéo Tễ Huyên đến phòng sách của anh ấy, phải
nhanh đưa sự tình nói cho hắn biết.
“Đừng nói nữa! Việc này em không cần lo, có nghe hay không?” Tễ Huyên đột nhiên
ngăn tôi, hai tay anh ấy nắm chặt vai tôi, nhìn tôi hồi hộp.
“Vì sao tôi không thể lo?” Sao vậy? Anh ấy là chồng tôi, chẳng lẽ việc của
chồng mình mà tôi chỉ được khoanh tay đứng nhìn sao? “Thiệu Tễ Huyên, lần nào
anh cũng như vậy, có chuyện gì chúng ta cũng không thể bàn bạc với nhau sao?”
“Không thể bàn! Đồ ngốc, có một số việc không được lo biết không?” Tễ Huyên vẫn
không buông tay ra, ánh mắt khóa chặt trên người tôi, nếu tôi không hứa có lẽ
anh ấy sẽ không chịu cho qua?
“Tôi thật sự không hiểu, vì sao gặp chuyện gì, anh vẫn không bao giờ nói với
tôi? Có phải tôi không thể giúp được gì? Hay cảm thấy tôi quá ngu?” Kỳ thật
trước kia tôi cũng từng nghĩ qua, trải qua nhiều chuyện, dù chỉ một lần, Tễ
Huyên cũng không hề nói cho tôi biết! Thật sự là không biết anh ta đang nghĩ
gì.
“Không cần lo chuyện bang hội, không cần lo...”
“Cho nên nói cậu ồn ào cũng không được gì.” Tôi lại bị chị Mạn Trữ trách. “Cậu
nghe hết lời ba tớ nói bỏ đi cũng không muộn. Quên đi, cậu mà quan tâm vào càng
loạn thêm. Bây giờ các cậu đang cãi nhau à?”
“Có hơi bực mình thôi. Nhưng giờ tớ cũng hết giận rồi. Là tớ tự tìm phiền phức
mà.”
“Cậu nghĩ thông suốt nhanh như vậy.”
“Tớ chỉ đem mọi chuyện xảy ra từ đầu tới cuối suy nghĩ lại thôi, kỳ thật Tễ
Huyên không muốn tớ bị nguy hiểm gì nên mới không cho tớ nhúng tay vào, đặc
biệt là lần này, tớ nghĩ Tễ Huyên đã biết ý ba chồng rồi, đây là chuyện hai cha
con bọn họ, nếu tớ cũng bị cuốn vào thì chỉ thêm rắc rối.”
“Bây giờ cậu mới biết? Tuy rằng tên nhóc Thiệu Tễ Huyên thấy ghét, nhưng mà
công bằng mà nói, kỳ thật cậu ta đối với cậu rất tốt. Mỗi lần cậu gặp nguy
hiểm, cậu ta luôn xử lý hết. Còn cậu, đánh nhau không biết, chuyện trong bang
hội cũng không hiểu, vẫn là bớt quan tâm mọi chuyện là tốt nhất. Lan Trăn bây
giờ cậu rất nguy hiểm, cho nên cậu cái gì cũng đừng nhúng vào, đây là lời ba tớ
nói. Thiệu Tễ Huyên gần đây sẽ rất bận nên cậu phải thông cảm cậu ta mới là
người vợ tốt.”
“Tớ biết, tớ nghĩ nếu mình nhúng tay càng liên lụy tới cậu và Tễ Huyên, cho nên
tớ mặc kệ, được chưa?”
“Bây giờ ba mẹ cậu đã về nhà cũ, tớ sẽ phái người bảo vệ họ, cậu yên tâm đi.”
“Cám ơn, không biết Toilet Tình đang tính gì, tớ thấy mình phải cẩn thận một
chút.” Nếu tôi gặp chuyện, Tễ Huyên sẽ phiền toái hơn, cho nên phải cẩn thận.
“Cậu yên tâm đi, an toàn của cậu do tớ phụ trách. Có quán quân võ thuật toàn
quốc Từ Mạn Trữ ở đây, cậu sẽ không sao, A ha ha ha ha ha ~~” chịu không nổi ~~
“Mạn Trữ hôm nay tớ mới phát hiện cậu rất nghĩa khí a.”
“Ai kêu bạn tốt của tớ là một đứa siêu cấp ngốc, aiz ~~, tớ thật sự là không
yên lòng a.”
“..., cậu có ý gì?”
Tễ Huyên rất nhanh liền phục hồi, nhưng vì anh ấy có việc nên mấy ngày rồi vẫn
chưa tới trường, trong lớp mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của Toilet Tình
thì tôi liền vui vẻ hát. Toilet Tình rất muốn vào cửa nhà chúng tôi, nhưng ông
nội kiên quyết không đồng ý, phản đối ý kiến của ba chồng nên hai người liền
không vui. Nhưng mà ba chồng cũng không làm được gì, chuyện ông nội đã quyết
định ai dám làm khác, trừ phi ông nội mất.
“Sao cậu cứ xếp cái này?” Khi đi học, Mạn Trữ hỏi tôi.”Cậu không chán sao?”
“Không chán.” Tôi xếp xong một ngôi sao may mắn, bỏ vào trong bình.
“Nè, hôm nay thăm Tiêu Diêu, cậu không sến đến mức tặng cậu ta cái này chứ?”