Ông Xã Của Tôi Là Xã Hội Đen

Chương 36: Sự thực bị che giấu (1)




Cứ như vậy chúng tôi bị đuổi ra khỏi lớp, ô ~~! Ngày đầu tiên Tễ Huyên chuyển trường liền gây phiền phức cho tôi, thật sự là... chúng tôi trước đi rửa mặt, sau đó tôi dẫn Tễ Huyên đến phòng giáo viên. Kết quả thầy chủ nhiệm có việc bận, tôi với Tễ Huyên đành phải đứng chờ giết thời gian, “Tễ Huyên, anh đánh nhau có thua lần nào chưa?”

“Không có, nhưng hồi nhỏ có một lần đánh ngang tay.”

“Lan Trăn.” Chỉ lát sau, Mạn Trữ cũng tới.

Tôi nhìn đồng hồ hẳn là vừa mới bắt đầu tiết Hóa, trong tiết hóa, Mạn Trữ không có lần nào là không bị đuổi tới phòng giáo viên, “Cậu lại chọc cô hóa?”

“Là cổ làm khó tớ! Cổ hỏi tớ Silic cộng nước ra cái gì?”

“Cậu nói sao?”

“Súp ba ba!” Quả nhiên là rùa với nước a ~~! (Silic trong tiếng hoa đọc giống con rùa)

Một lúc sau Uyển Nhu cũng tới, cậu ấy không giống tụi tôi, cậu ấy là vì cuộc thi hát “Siêu cấp nữ sinh” mới trốn học để luyện thanh. Tễ Huyên không hiểu sao nhận được điện thoại của ông nội, vì thế anh ấy phải lập tức trở về.

“Tôi cũng không phải học sinh mẫu giáo, anh yên tâm đi.” Tễ Huyên dường như rất lo lắng cho tôi, thật là kỳ quái, tôi khi nào thì gặp nguy hiểm đến nỗi đem tôi thành con nít mà chăm sóc.

Tễ Huyên cũng không để ý tôi, mà gọi điện kêu 1.88 dẫn một đám anh em từ trường tới đây, ngay cả tiết học cũng khỏi lên, còn lấy cớ là: “Bọn họ khi nào thì tan học là do tôi quyết định.” Vì thế anh ấy đi về nhà phục mệnh.

“Thiệu Tễ Huyên đối với cậu thật tốt!” Uyển Nhu hâm mộ.

“Tốt cái gì? Cậu không nhớ hôm qua anh ta nói tớ như thế nào sao, anh ta nói tớ xấu đó!”

“Đó là vì anh ta không hy vọng cậu đi trêu hoa ghẹo bướm thôi, kỳ thật hôm qua cậu rất đẹp, đương nhiên anh ta không muốn vợ mình bị con trai khác nhìn tới nhìn lui.”

“Hứ, tớ cũng không phải rất rêu rao, hơn nữa làm sao cậu biết anh ta nghĩ như thế nào, cậu cũng không phải con giun trong bụng anh ta.”

“Cậu không tin thì thôi.”

“Tụi mình còn phải đợi bao lâu?” Mạn Trữ nhịn không được hỏi, “Sắp tan học rồi mà bóng thầy chủ nhiệm cũng không thấy, thầy cũng biết tụi mình đứng ở cửa mà, hay là tụi mình về đi.”

“Được!”

“Được!” Ai cũng không muốn bị mắng, vì thế đều đồng ý, sau đó chuồn mất, việc này trời biết, đất biết, tôi biết, cậu biết, chỉ cần giáo viên không biết là được rồi.

“Giúp tớ chuyển nhà đi, dù sao cũng không có gì làm.” Mạn Trữ đề nghị, gần đây cậu ấy lại dọn nhà, nhà cậu ấy cũng thật là, cứ dọn tới dọn lui, nếu không phải thành tích quá kém, những trường khác không dám thu, chỉ sợ sớm đã chuyển trườngrồi.

“Cậu bắt tụi này lao động miễn phí à? Ba cậu phải mời tụi này ăn cơm đó.” Uyển Nhu vẫn yêu thích tay nghề của ba Mạn Trữ, ba Mạn Trữ mở quán bán hàng, không có chút tay nghề thì làm sao mà song pha giang hồ đây.

Tôi nói nguyên nhân rồi nhờ nhóm tùy tùng của Tễ Huyên đưa tới đứng chờ trước hẻm nhà Mạn Trữ là được rồi, cũng không thể đem hết đám người 1.88 vào nhà Mạn Trữ được.

“Sao thấy lộn xộn quá vậy?” Mạn Trữ cũng không khách khí, lại có nhiều đồ phải chuyển, tôi khiêng một thùng giấy lên, kết quả không ngờ tới nó lại bị lủng, lăn ra quá trời đồ, khiến cho bụi bay đầy trời.”Khụ..., khụ khụ! Khụ!”

“Khụ!” Mạn Trữ giúp tôi vỗ vỗ bụi trên người, “Cậu cẩn thận một chút!”

“Cũng không phải tớ cố ý.” Tôi một chân dẫm nát một quyển gì đó rất dày, cầm lên mới phát hiện là một album hình đầy bụi, “Mạn Trữ! Mạn Trữ! Cậu coi...” Tôi lấy lên một tấm hình.

“í? Mạn Trữ người đẹp này rất giống cậu nha!” Uyển Nhu bị tôi hấp dẫn tới.

Mạn Trữ cũng quay đầu lại, “Đây là..., đây là chị tớ.”

“Chị cậu? Cậu có chị?”

“Như thế nào? Không được sao?”

“Không phải a “ Uyển Nhu lại nhìn một chút, “Vô cùng xinh đẹp nha! Cậu với chị ấy đúng là không cùng đẳng cấp. Cậu..., cũng không phải không giống, hai người có chút giống nhưng tư sắc thì kém cách xa vạn dặm!”

“Ê! Hà Uyển Nhu!”

“Không phải đâu!” Tôi chặn ngang, “Cậu biết hai đứa nhỏ này trong hình không?” Tôi chỉ vào hai đứa bé trai bên cạnh chị Mạn Trữ, “Này rất giống Tễ Huyên a...” Tôi chỉ vào một trong hai đứa bé, thật rất giống, tôi hình như từng thấy ở đâu rồi? “Một đứa kia thoạt nhìn cũng rất quen mắt...”

“Tớ cảm thấy hình như..., là cậu ấy với Lăng Tử Phong...” Uyển Nhu quan sát nửa ngày mới nói, nói ra mới thấy rất giống nha.

“Đúng rồi!” Tôi nhớ tới trong túi xách có tấm ảnh chụp hình bá vương thỏ của Tễ Huyên (tác giả: tình hình cụ thể mời xem lại chương 7), vì thế lấy nó ra để so sánh, “Các cậu xem, này chính là Tễ Huyên, rất giống nhau.”

“Đây là ai? Rất đáng yêu ~~!” Hai mắt Uyển Nhu sáng lên.

“Đây là Thiệu Tễ Huyên?” Mạn Trữ cũng giật mình.

“Đây chính là bảo bối của tớ, aiz! Nhìn tấm ảnh chị cậu kìa! Nếu như tụi mình nói đây là Tễ Huyên..., còn đứa kia cũng rất có thể là Lăng Tử Phong, Mạn Trữ, nhà cậu làm sao có thể quen..., Mạn Trữ!” Còn chưa đợi tôi hỏi xong, Mạn Trữ liền liền xông ra ngoài, tôi và Uyển Nhu cũng lập tức chạy theo.

“Ba mẹ, đây là sao?” Mạn Trữ đứng trước mặt ba mình, ra ngoài chúng tôi mới thấy còn có hai vị khách không mời mà tới.

“Tễ Huyên! Ông nội!”

“Lan Trăn?”

“...” Tễ Huyên thấy tôi cũng giật mình, anh ta không nói lời nào.

“Hứa Khắc Đạt, Tử Ảnh! Đã lâu không gặp.” Ông nội giống như gặp lại lão bằng hữu, đi đến trước mặt ba mẹ Mạn Trữ. Ông nhìn Mạn Trữ, “Đây là con thứ của hai người, lúc ấy còn là một đứa bé, bây giờ chắc lớn bằng Mạn Đình năm đó rồi.”

“Ba ba, đây là sao? Vì sao nhà chúng ta có ảnh chụp của Thiệu Tễ Huyên, vì sao ông Thiệu quen hai người, đây là sao?”

“Khi thấy cháu, ông liền cảm thấy cháu nhất định là em của Mạn Đình.” Ông nội hiền lành nhìn Mạn Trữ, “Hai người rất giống nhau.”

“Òh, chị đi Mỹ rồi, mà ông biết chị à?.”

“Mạn Trữ!” Ba Mạn Trữ hô một tiếng ngăn Mạn Trữ, “Lão gia, ngài đi đi. Nhà chúng tôi không muốn đi lại con đường đó nữa, đi đi.”

“Ba ba, nhà chúng ta cũng là xã hội đen sao? Vì sao chúng ta phải rời khỏi? Ông Thiệu, ba ba trước kia là thủ hạ của ông sao? Sao ông lại muốn đuổi việc ba?” Mạn Trữ khó hiểu hỏi ông nội.

“Ba mệt rồi nha, Mạn Trữ..., đủ rồi!” Ba Mạn Trữ đột nhiên thống khổ nói, ông xót xa vỗ trán.

“Mẹ! Đây là sao vậy?”

“Chú Hứa, chắc chú hận cháu lắm.” Tễ Huyên đột nhiên mở miệng, anh ấy đi đến bên cạnh tôi, trước mặt ba Mạn Trữ, “Chú hận cháu!”