Ông Xã Của Tôi Là Xã Hội Đen

Chương 3: Kết hôn? Có lầm hay không! (2)




Dù sao cuối cùng tôi cũng phải ở lại nhà họ Thiệu, kỳ thật ba mẹ cũng không có biện pháp gì giúp tôi, bởi vì ông nội đã mở miệng, từ giờ trở đi tôi chính là một thành viên trong nhà họ Thiệu, là vợ chính thức của Thiệu Tễ Huyên, tôi phải ở lại chỗ này. Như vậy, tôi đã trở thành vợ của người ta.

Tôi và Tễ Huyên bị gi­am trong phòng tân hôn, trong này dường như không có vật dụng gì, chỉ có trơ trọi một chiếc giường, không gi­an còn lại rất rộng rãi. Hiện tại đã là cuối mùa thu, trên người tôi chỉ có chiếc váy cưới hai dây và một áo choàng làm bằng voan mỏng, tôi bắt đầu cảm thấy có chút lạnh, nhìn trộm chiếc giường, thật đáng buồn, tôi phát hiện cả phòng chỉ có một tấm chăn mỏng, đến buổi tối cái chăn này thuộc về ai đây? Ngay lúc tôi cảm thấy lạnh đến phát sầu, đột nhiên có một áo khoác ấm áp phủ đầu.

“Tôi không lạnh.” Lúc này không phải nên nói “Cám ơn” sao, vì cái gì tôi nói những lời khẩu thị tâm phi..., tôi thật sự rất lạnh nha.

Tễ Huyên cũng không tranh cãi với tôi, anh ta ngồi trên giường bày ra vẻ mặt rất cool, chuẩn bị đi ngủ, kết hôn thật là một chuyện rất phiền phức, cho dù hôm nay hôn lễ tương đối đơn giản, cũng khiến tôi mệt mỏi đến vậy rồi, hơn nữa bây giờ cũng đã muộn, ngày mai còn phải đến trường, bé ngoan đều phải ngủ sớm. Chính là anh ta ngủ trên giường, như vậy tôi ngủ ở đâu?

“Cô không muốn ngủ cũng không liên quan tới tôi, nhưng ngày mai tôi còn phải đi học!” Tễ Huyên rốt cục nói chuyện với tôi.

“Chính là, chính là..., chính là, tôi ngủ ở đâu?”

“Giường ah, cô muốn ngủ trên mặt đất?”

“Chính là… anh là nam, nói như thế nào tôi cũng là nữ, cho tôi xin đi, tại sao tôi phải ngủ cùng anh a!” Tuy trên pháp luật, Tễ Huyên là chồng của tôi, nhưng anh ấy với tôi nói thế nào cũng là hai người xa lạ.

“Cô không soi gương!”

“Tôi có soi a, mỗi sáng và tối đều có soi gương.”

“... Vậy cô chưa từng nhìn kỹ bản thân sao! Cô trông rất an toàn.” Anh ta dùng ánh mắt ngạo mạn nhìn tôi từ đầu đến chân rồi dừng ở mặt tôi, “Nhìn cô đi, bộ ngực chỉ lớn hơn con trai một chút, so với con gái thì thấp một chút, cô cho là tôi có thể chạm vào loại hàng này thì đúng là sai lầm!”

“Tôi so với con trai thấp một chút, so với con gái cao hơn một chút? Anh...” Xong rồi, tôi lại còn nói ngực mình thấp hơn con trai, mà còn cao hơn con gái, vậy tôi đây thành cái gì, ô ~~!

Tễ Huyên vừa nghe thấy những lời ngu xuẩn của tôi, liền cười, nhưng chỉ trong nháy mắt, chính tôi còn tưởng mình nhìn lầm! Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy cười, không nghĩ tới bộ mặt cool ấy khi cười tươi lên nhìn rất đẹp. Không thèm để ý tới bộ dạng ngẩn người của tôi, Tễ Huyên mỏi mệt nằm dài trên giường, đá văng cái chăn sang một bên.

Tôi đành phải nhận mệnh, nằm dài trên giường, nhanh chóng đi ngủ, ngày mai không thề tới trễ. “Từ nay về sau chúng tôi phải ở phòng này sao?”

“Chỉ là đêm nay, sau này cô ở chung phòng với tôi.”

“Vì sao hôm nay lại ở nơi này.”

“Bởi vì chuyện sớm sinh quý tử chết tiệt đó!”

“Oh.”

“Đem mặt xoay qua chỗ khác!” Tễ Huyên đột nhiên hung hăng ra lệnh.

“Vì sao!”

“Cả buổi tối mà thấy mặt cô, tôi sẽ gặp ác mộng, xoay qua chỗ khác!”

“Tôi...”

“Cô quay hay không quay, nếu không quay đi chỗ khác tôi giết cả nhà cô!” (Dol: sao anh này thích giết cả nhà người ta vậy)

Lại nữa rồi, vừa mở miệng là giết cả nhà tôi. “Oh.” Ô ~~! Sao tôi lại vô dụng như thế? Tôi vội vã đem cả người quay qua vách tường,cẩn thận đắp cái chăn mỏng và cái áo vest màu xám xanh mà Tễ Huyên quăng cho, đêm tân hôn của tôi diễn ra trong nổi run sợ.

******

Tôi mơ mơ màng màng, từ trong mộng tỉnh lại, rất ấm áp a, một loại cảm giác rất ấm áp, còn có một chút mùi con trai rất dễ chịu... Sao lại có mùi con trai? Tôi mở to mắt, trời ạ ~~! Tôi rõ ràng ôm Tễ Huyên ngủ ngọt ngào. Ngay lúc ấy Tễ Huyên cũng tỉnh dậy.

“Cô, đứa ngốc kia” Anh ta đẩy tôi ra, thiếu chút nữa tôi từ trên giường té xuống đất, “Cô làm gì mà chui vào trong ngực tôi.”

“Tôi, tôi không phải, tôi không có.” Sao lại có thể như vây, nhất định là tối qua quá lạnh rồi, con người cũng không phải tảng đá, đương nhiên tìm chỗ ấm áp mà chui vào.

Tễ Huyên thoáng nhìn qua đồng hồ, cũng là của phù hiệu trường của cậu ta. Học viện Kiếm Lan luôn trâu bò như vậy, ngay cả phù hiệu trường cũng không giống với người khác, phù hiệu trường bình thường đều đính trên quần áo. Nhưng Kiếm Lan thì sáng tạo hơn, phù hiệu trường dành cho nam sinh chính là một kiểu đồng hồ nam rất đẹp, còn nữ sinh thì càng hạnh phúc hơn, là một còng tay xinh xắn. Nói tới đây, mọi người nhất định rất ngạc nhiên phù hiệu trường Hoa Tân chúng tôi sẽ như thế nào. Đúng, phù hiệu trường của chúng tôi chính là... chính là một cái bánh bao mỉm cười...

Phù hiệu trường cùa tôi cũng là loại đứng cuối.

“Nguy rồi, sắp trễ rồi.”

Tôi cũng đưa đầu nhìn nhìn, “Sao lại trễ như vậy?” Thảm! Thầy chủ nhiệm, chuyện phiền phức rồi.

“Này, tôi cho cô biết, không được phép nói cho người khác biết cô là của vợ tôi.”

“Vì sao?”

“Không được phép chính là không được phép, cô dám nói ra, tôi nhất định giết cả nhà cô.” (_ _#)

“... oh.” Tôi đáng thương quá, cả nhà tôi mỗi ngày đều bị giết tới giết lui.

Dưới sự trợ giúp của nữ giúp việc, tôi dùng tốc độ chạy nước rút một trăm mét thay lễ phục, rồi lại mặc đồng phục, cũng không thèm ăn sáng chạy thẳng ra ngoài, đúng lúc tôi mơ mơ hồ hồ chạy ra ngoài, chạy một lúc lâu tôi mới nhớ tới, tôi không biết đường từ nhà họ Thiệu tới trường đi như thế nào?

******

Chờ tới lúc tôi trăm đắng nghìn cay chạy tới trường, tôi đã nghe thấy tiếng nhạc tập thể dục phát mỗi sáng, tần suất phát sóng của bài hát này thậm chí vượt qua cả bài hát có lượt truy cập cao nhất của làng nhạc Hoa ngữ, đồng thời bài này cũng là ca khúc bắt đầu một ngày của ra­dio, hôm nay tôi cứ tưởng là trễ nhưng quả thật là tới “Sớm” a. Người trước mặt tôi chính là bạn học yêu quý ―― Man Trữ, hôm nay sao cậu ấy tới sớm vậy, bình thường vị đại tiểu thư này được bầu là người chưa qua tiết đầu cũng chưa xuất hiện.

“Hôm qua như thế nào?.”

“Đừng nhắc tới chuyện hôm qua nữa, bây giờ chúng ta phải làm sao bây giờ? Chủ động tới chỗ thầy chủ nhiệm àh?”

“Cậu uống nhầm thuốc sao, ông ấy nhất định sẽ bắt chúng mình giả làm Tiểu Thiên Nga hơn nửa tiếng đó.” Lời vừa nói xong tôi lại có điểm khó mà thông suốt, để tôi nói rõ một chút cho mọi người biết. Thầy chủ nhiệm của tôi có cách “giáo dục học sinh” rất hiệu quả, một phương pháp “giáo dục yêu thương” cực kỳ đặc biệt, chính là bắt những học sinh phạm sai lầm duy trì tư thế đứng thẳng trong suốt thời gi­an dài, Tiểu Thiên Nga chính là kiểu đứng thẳng của thiên nga trắng trong vở kịch “Hồ thiên nga”*, hai tay dang rộng ra như kiểu con thiên nga vỗ cánh.

“Đi theo tớ, đụng phải chuyện này cậu gặp được tớ là phúc của cậu đó.” Tôi hình như không có loại cảm giác này.

Tôi và Man Trữ đi tới cổng sau của trường, “Chúng mình sẽ nhảy xuống từ nơi này.”

“Tớ có chứng sợ độ cao, tớ sợ.”

“Cậu muốn đi gặp cô chủ nhiệm sao?”

“Không muốn!”

“Vậy thì đi lên đi.”

“Không cần sợ, chỉ cần đưa lưng về phía mặt đất, rồi nhảy xuống, sẽ không sợ nữa, tớ sẽ chờ cậu cùng nhảy xuống.”

“Oh.”

Hai chúng tôi đồng thời đưa lưng về phía mặt đất, “Lan Trăn, một, hai, ba, nhảy!”

Tôi nhắm mắt lại cùng Man Trữ nhảy xuống, đương nhiên chúng tôi bị té xuống đất, bất quá cũng không phải rất đau. “Chúng ta đi thôi.”

Ngay lúc chúng tôi sửa sang lại quần áo chuẩn bị chuồn, không biết từ lúc nào trên mặt đất xuất hiện thêm một cái đầu trọc, “Lan Trăn, cậu gặp qua Hắc Sơn lão ni này chưa?” Man Trữ nghi ngờ nhìn người đàn ông bị xỉu trên đất. (lão ni: hòa thượng già)

Đây là thời đại nào rồi, đàn ông lại thích để cái đầu bóng loáng vậy sao, “Không biết, chỉ là cậu có cảm thấy hơi giống một người không?”

“Đúng vậy rất giống thầy chủ nhiệm, nhưng mà tóc ông ấy hình như rất dày a. Kệ đi, chúng ta chạy nhanh thôi.”

Sau khi chúng tôi mang vẻ mặt thắng lợi bước đi không lâu thì phía sau truyền đến một âm thanh thê lương: “Từ Man Trữ! Lâm Lan Trăn! Đứng lại cho tôi.” Hắc Sơn lão ni rõ ràng đã tỉnh lại.

“Chạy mau!” lúc ấy tôi và Man Trữ mới thấy sợ, nhanh chóng bỏ chạy, đang lúc bối rối hai chúng ta đã phạm một sai lầm lớn chính là chạy như điên vào sân thể dục. Khi hai chúng ta đi vào vừa đúng lúc kéo cờ, cùng với nhạc quốc ca trang nghiêm, tôi và Man Trữ chạy phía trước, Hắc Sơn lão ni đang cố gắng chạy phía sau, sáng sớm liền trình diễn một cảnh truy đuổi sinh tử. Tất cả học sinh và giáo viên đều không chuyển mắt nhìn ba người chúng ta, “Man Trữ cậu chờ tớ một chút a.” Man Trữ cao 1,72m cuối cùng bỏ lại tôi ở phía sau, kỳ lạ sao cặp của cô ấy có cái gì giống... tóc giả a. Đây không phải là… tóc của thầy chủ nhiệm a.

“Man Trữ.” Tôi giữ chặt để Man Trữ dừng lại, sau đó lấy tóc giả xuống, lúc này Hắc Sơn lão ni không kịp thở đứng trước mặt hai chúng tôi, má ơi! Cơn giận của ông ta không nhỏ nha!

“Thầy...” Tôi hết sức bối rối nhanh tay đưa tóc giả lên đầu thầy? Nhìn thế nào cũng cảm thấy không hợp lắm? Tóc bên trái hơi nhiều a. “Ồ!” một tiếng, toàn thể giáo viên và học sinh đều cười ầm lên, tất cả mọi người đều ôm bụng cười nghiêm ngã nhất là lớp chúng tôi.

“Lệch rồi!” Man Trữ vội vàng nhắc nhở tôi.

“A?” Nguyên lai tôi hồi hợp quá đội tóc giả cho thầy chủ nhiệm lệch hẳn về bên trái, bên phải một cọng cũng không có, tôi nhanh đội lại đàng hoàng, cố gắng cười ngây ngô với người bị hại, hi vọng ông ấy sẽ tha thứ cho chúng tôi. Nhưng ông ấy sẽ tha thứ sao?

Đương nhiên sẽ không! “Ngay bây giờ hai trò ra cổng trường đứng kiểu Tiểu Thiên nga, nữ thần Tự Do một tiếng cho tôi!” cả không gi­an bao trùm tiếng rống giận và tiếng cười của toàn thể giáo viên học sinh của Hoa Tân, rất lâu rất lâu vẫn chưa giảm...

Tôi cố hết sức duy trì tư thế nữ thần Tự Do, may mà tôi không cần cầm ngọn đuốc, bằng không tay tôi nhất định sẽ đứt rời, “Còn bao lâu nữa?” Man Trữ bên cạnh tôi hỏi, thầy chủ nhiệm cũng không tàn nhẫn như tôi nghĩ, cứ cách 15 phút cho phép đổi chân một lần, bất quá Tiểu Thiên Nga của hai chúng tôi cũng duy trì không được bao lâu.

“Cũng sắp hết rồi.”

“Vào đi.” thầy chủ nhiệm rốt cục cũng sửa lại kiểu tóc. Không ngoài dự liệu, ông ấy mắng rất lâu mới cho chúng tôi về nhà chép phạt sám hối.” Lâm Lan Trăn, cặp của trò đâu?”

“A?” Ây da, tôi như thế nào lại quên, cặp của tôi còn đang ở nhà, sao giải thích đây ~~!” Em, em, em..., hôm nay em quên đem...”

“Lâm Lan Trăn! Trò đứng kiểu nữ thần Tự Do cho tôi!”

Ngày tân hôn của tôi ~~, chính xác trôi qua như vậy đó ~~~!

******

* Vở kịch Hồ thiên nga: Hồ thiên nga (tiếng Nga: Лебединое Озеро, Lebedinoye Ozero) là vở ballet số 20 của Pyotr Ilyich Tchaikovsky, sáng tác khoảng năm 1875-1876. Vở kịch được dựng dựa trên những truyện cổ tích Nga cũng như một truyền thuyết xa xưa của Đức, kể về Odette, một nàng công chúa bị phù phép thành chim thiên nga. Vở ballet được công diễn lần đầu ngày 27 tháng 2 năm 1877, tại nhà hát Bolshoi, Moscow với tên Hồ thiên nga.