“Chúng ta cũng phải mua
ít đồ.” Tễ Huyên kéo tôi đi về hướng cổng trường.
“Nhưng mà bây giờ không phải đi học sao?”
“Không sao.”
Tễ Huyên dẫn tôi đến một tiệm trang sức, lôi tôi đến quầy dây chuyền bạch kim,
“Tự cô chọn một cái đi.” Anh ấy ra lệnh cho cô đứng quầy: “Đem tất cả dây
chuyền ra đây cho cô ấy chọn.”
Cô ấy ngây người, không nghĩ tới một học sinh lại có giọng điệu tệ như vậy, lúc
này quản lí đã đi tới, vị quản lí này thực biết hàng, ông ấy nhận ra Thiệu lão
đại, chuyện này lúc trước tôi đã nói qua, xã hội đen và cảnh sát cũng phải quen
hết, bằng không như thế nào sinh tồn a. Ông ấy lập tức ân cần đem hết những dây
chuyền đẹp nhất để cho tôi chọn, lần đầu tiên có cảm giác của thiếu phu nhân
nha.
Bất quá phải chọn cái nào đây? Lần trước thím Trữ cũng đã đưa tôi một dây mảnh
rồi, vậy lần này chọn thô chút, “Cái này thế nào?”
Tễ Huyên từ chối cho ý kiến, không tốt sao? Có phải vẫn còn quá mảnh hay không?
“Kia!” Tôi chọn lấy một dây thô hơn.
Vẫn không trả lời, chỉ cái thô nhất, “Này?”
“Cô mua dây sên xe đạp àh!”
“Nhưng mà như vậy mới không đứt a.”
“Dây xích chó cũng rất thô, cô muốn không, tôi liền mua cho cô một dây.”
“Không cần.” Cái kia còn to hơn cổ tôi, anh bảo tôi làm sao đeo vào.
“Vậy cái này đi.” Cuối cùng vẫn là Tễ Huyên tự mình chọn cho tôi một dây tinh
xảo.
Rất được nha, tôi nằm trên giường, nhìn dây chuyền mới mua, ánh mắt của Tễ
Huyên vẫn không tệ. Khi anh ấy giúp tôi đeo, vẻ mặt rất chân thành nha, anh dựa
vào tôi rất gần..., chúng tôi cũng từng tiếp xúc ở khoảng cách gần, nhưng không
có gần đến nỗi thấy rõ mặt anh ta như vậy, kỳ thật trừ bỏ bên ngoài hung dữ một
chút thì anh ta cũng không tệ lắm... “Hắc hắc..., hắc hắc...”
******
“Đồ ngốc! Hơn nửa đêm còn cười cái gì? Nếu không ngủ, giết cả nhà cô!”
Tôi thu hồi lời tôi vừa mới nói rồi.
“Sao mấy ngày nay không thấy Thiệu Tễ Huyên vậy?” Mạn Trữ có MP3 đời mới, rất
vui vẻ.
“Hình như trong bang hội có việc gì.”
“Tiêu Diêu không tới, lại không nhìn thấy Thiệu Tễ Huyên, tớ và Mạn Trữ đều cảm
thấy không có ý nghĩa a.”
“Không được nhúc nhích!” Mạn Trữ đột nhiên quát to một tiếng, không nói hai
lời, lấy kính viễn vọng chuyên dụng của Nga, xem ra lại có hành tung của chàng
đẹp trai, bằng không Mạn Trữ này sao lại có phản ứng kịch liệt như vậy. “Lan
Trăn, cậu sang đây xem thử coi có phải là Thiệu Tễ Huyên không.”
“Hở?” Tôi tiếp nhận kính viễn vọng, “Chắc là, là anh ta!” Tuy rằng tôi chỉ nhìn
thấy bóng lưng, bất quá tôi có thể khẳng định đó là anh ấy, huống chi nhóm
người xung quanh nhìn giống tụi 1m88.
“Không đến chờ cậu, đi Mã Nhã làm gì?”
“Đại khái là chuyện trong bang hội...”
“Vậy thì những cô thám tử xinh đẹp SHE của Hoa Tân phải bắt tay vào tìm hiểu
thôi.” Mạn Trữ hai mắt tỏa ánh sáng, kích động.
“Cô thám tử xinh đẹp SHE của Hoa Tân? Ở đâu?” Ở đâu có cô gái xinh đẹp? Sao tớ
không thấy?
“Chính là chúng ta, thế nào.”
“..., khi nào thì...” chọn cái tên nghe ngốc vậy.
“Đừng đứng đây nữa, mục tiêu đã không còn trong tầm kiểm soát, chúng ta đi
thôi.” Mạn Trữ tràn đầy sức sống kéo tôi chạy, hành động của cậu ấy ràm rộ như
vậy, còn có thể theo dõi sao?
Chúng tôi vẫn theo tới cửa Mã Nhã, Uyển Nhu lại bị người ta đụng phải suýt té,
may là Mạn Trữ động tác nhanh nhẹn đỡ được.
“Cô nàng này bộ dạng cũng không tệ lắm, đáng tiếc là người Hoa Tân.” Nghe được
một giọng nam sinh, tôi chuyển mắt nhìn lén hai thiếu niên bất lương kia. Wow
~~! Không nhìn thì thôi, vừa thấy đã giật mình. Người nhuộm tóc thì tôi cũng
không phải chưa thấy qua, nhưng mà quả thật chưa thấy qua màu nhuộm như vậy,
trên đầu có 8 loại màu, cái đầu kia đúng là có vấn đề. Một tên khác còn tuyệt
hơn, trên mặt “Đinh đinh đang đang” mười mấy cái khuyên, bước đi tạo ra tiếng
“Cô lỗ lỗ”, như là bản hòa âm tệ hại. Quần áo trên người hai tên đó cũng giống
như chó điên, trên đùi chụp vào hai cái bao tải, một cái bao tải có thể nhét 5
chân vào.
“Hai vị có chuyện gì không?” Mạn Trữ luôn luôn độc đáo, nhưng bọn họ không phải
cái tên biến thái, không cần đối phó như vậy.
“Không có việc gì, không có việc gì, bạn ấy quá lạnh rồi, nói mê sảng mà. Mạn
Trữ không cần nháo!.” Tôi chạy nhanh cảnh cáo cậu ấy, tôi đã ở trong này bị
đánh qua một lần rồi, hi vọng không có lần thứ hai.
“Cậu làm gì thế? Cậu nhìn bộ dạng ghê tởm của họ coi! Là bọn họ khiêu khích
trước, cậu càng sợ bọn họ càng thêm đắc ý, hơn nữa cậu nhìn điệu bộ này xem,
bọn nó sẽ không tha chúng ta đi.”
“Hai người các cô nói cái gì đó! Này, cô kia!” “Cô lỗ lỗ” nói.
“Không có gì, chỉ là, chỉ là, cảm thấy các cậu mặc rất đẹp.” Trước tiên là phải
nói ngọt đã còn chuyện khác tính sau.
Hai người nghe thấy tôi khen đẹp chẳng những không có vui vẻ, ngược lại ôm đầu
khóc rống: “Mẹ nó! Đứa ngốc của Hoa Tân nói chúng ta mặc đẹp thì chúng ta thành
cái dạng gì rồi!”
“...”
“Này, hai tên kia khóc cái gì? Ba cô này làm gì tụi bây!” Lại một người đầu
trọc đi tới, hắn thoạt nhìn là lão đại của hai tên quái dị này, quần áo cũng
khiến cho đáy lòng người ta cảm thấy ghê tởm.
“Tụi này cái gì cũng chưa làm!.” Tụi này thật sự chưa làm cái gì!
“Hai tên chất thải công nghiệp!” Chính xác. Đầu bóng lưỡng đi đến trước mặt
chúng tôi, “Làm huynh đệ của Lão Tử khóc, bây giờ muốn sao đây?”
“Anh muốn thế nào?.” Mạn Trữ đúng là không biết sợ, không biết cậu ấy làm sao
có loại siêu tự tin đến tự nhiên như vậy.
“Cùng đại ca chơi.” Lời của đầu bóng lưỡng vừa nói ra, hai tên kia cũng không
khóc.
“Tốt, tao cùng tụi bây chơi.” Mạn Trữ, cậu điên rồi sao?
“Mạn Trữ!”
“Mạn Trữ!” Tôi và Uyển Nhu cũng không biết làm sao bây giờ, Mạn Trữ đến tột
cùng là làm sao vậy, cái này, cái này việc lớn không tốt rồi! Nhìn Mạn Trữ và
ba tên kia đi đến cái hẻm bên cạnh, tôi thật sự hết hồn.
“Đi tìm Thiệu Tễ Huyên, đi tìm anh ấy, nhờ anh ấy tới cứu Mạn Trữ.” Vẫn là Uyển
Nhu có nhiều chủ ý.
“Đúng, đúng, nhờ Tễ Huyên...”
Tôi còn chưa tìm Tễ Huyên, nghe thấy một tiếng thét chói tai, nhưng đây tuyệt
đối không phải tiếng Mạn Trữ, là một giọng nam thô kệch, tôi và Uyển Nhu không
kịp lo lắng tìm Tễ Huyên, trực tiếp vọt tới hẻm.
Ba tên kia như cái chăn xếp chồng trên mặt đất, Mạn Trữ thắng lợi tươi cười
ngồi ở trên người bọn họ, cầm một cái bút lông viết gì trên cái ót của đầu bóng
lưỡng. “Thanh âm không sai, suy xét một chút làm giọng nam cao.”
“Đại tỷ, chúng tôi sai rồi...” Ba tên như cha mẹ chết, nói.
“Lần sau để tao nhìn thấy tụi bây quấy rối, tao đánh cho tụi bây phải đi phẫu
thuật chuyển giới luôn.” Mạn Trữ cười hì hì từ trên đống người nhảy xuống, “Đi
thôi, Uyển Nhu, Lan Trăn.”
“Cậu, cậu, cậu, cậu...”
“Mạn Trữ. Mạn, cậu, cậu, cậu..., cậu đánh nhau? Cậu có thể một chọi ba… ba
thằng con trai...” Cô gái này khi nào thì..., không nghĩ tới cậu ấy lợi hại như
vậy...
“Hư! Đừng nói với ba tớ, ông ấy không cho tớ đánh nhau. Không phải vạn bất đắc
dĩ tớ sẽ không đấu võ.” Cậu đánh giỏi như vậy, sao lần trước cậu lại để tôi một
mình đi cứu Uyển Nhu, nếu như cậu đi thì…, tôi cũng sẽ không gặp phải Thiệu Tễ
Huyên. Cậu...