Ông Xã Của Tôi Là Xã Hội Đen

Chương 12: Kế hoạch đoạt nhẫn kết hôn (3)




“Còn chiếc nhẫn của tớ...”

“Đừng quan tâm đến chiếc nhẫn nữa, như vậy đi, Thiệu Tễ Huyên nhất định sẽ tới đón cậu, trước hết cậu cứ để anh ta đưa về, sau đó mới tìm Tiêu Diêu đàm phán.”

“Tiêu Diêu là ai?” Người đó là ai vậy?

“Nếu tớ là Tây Độc thì tớ liền đi tự sát, cậu ngay cả tên của anh ta cũng không biết.” Man Trữ kéo tôi đi. Nhà khoa học nói con người từ con khỉ biến thành, những lời này rất có đạo lý. Bây giờ tôi và Mạn Trữ như hai con khỉ đang treo lơ lửng ở cổng sau, không biết có phải do tôi quá đa tâm, mỗi lần cùng cậu ấy đi cổng sau tôi liền có dự cảm không tốt.

“Cực khổ ah.” Tôi vừa rơi xuống đất nhìn qua không phải ai khác, mà chính là ông xã Thuộc tễ Huyên của tôi, vẻ mặt anh ta thoạt nhìn không có chút gì thân thiện, tuy rằng anh ta chưa bao giờ bày ra vẻ mặt ôn hoà với tôi, bất quá bây giờ thoạt nhìn anh ta thật sự giống như..., “Được, được lắm, sao không đi cổng trước? Tập leo núi àh?”

“Đây… đây là vì, tôi và Mạn Trữ tham gia nhóm leo núi!” Tôi cố gắng tươi cười.

“Phải không?”

“Lâm Lan Trăn!” Ngay cả Tễ Huyên, tôi còn chưa thu phục xong, Tây Độc từ phía sau đã chạy tới. “Thì ra em ở đây.”

“Hóa ra Tiêu Diêu vừa nghe tiếng chuông liền chạy đi chính là tới đây đợi cô àh.” Thiệu Tễ Huyên vừa đụng tới Tây Độc không ngờ lại như núi lửa bùng nổ, không khí xung quanh đột nhiên hạ nhiệt độ, rất muốn về nhà lấy thêm áo a ~~~!

“Thiệu Tễ Huyên! Tìm Lan Trăn có việc?”

“Những lời này hẳn là tôi hỏi cậu mới đúng! Cậu tìm đồ ngốc làm cái gì!” Nếu Tễ Huyên có thể giống như Tây Độc gọi tôi là Lan Trăn thì tốt rồi.

“Hẹn hò a!”

“Đồ ngốc, cô cho tôi một lời giải thích! Đây là chuyện gì?” Nguy rồi, Thiệu Tễ Huyên nổi bão rồi, cả nhà tôi sắp gặp nguy hiểm rồi.

Tây Độc đi qua nắm lấy tay tôi, nói nhỏ: “Lập tức đi theo tôi, nếu không tôi sẽ hủy chiếc nhẫn!” Anh ta mỉm cười còn lớn tiếng nói với Thiệu Tễ Huyên: “Giải thích? Giải thích chính là tôi quen với Lan Trăn trước, Thiệu Tễ Huyên, lời giải thích này cậu hài lòng không?”

Tôi không thể để cho hắn ta hủy chiếc nhẫn kết hôn của mình, “Cái kia, Tễ Huyên..., tôi có một chút chuyện muốn cùng Tây Độc đàm..., Tễ Huyên!”

Thiệu Tế Huyên rất dứt khoát xoay người bước đi, bóng anh ta rời đi sao lại dễ vỡ như vậy, còn có chút mơ hồ a.

“Chúng ta đi.” Tây Độc liền kéo tôi lên xe, hoàn toàn không để ý người phụ nữ đanh đá, Mạn Trữ đang ở phía sau chửi rủa, “Em muốn đi đâu?”

“Tại sao anh lại nói những lời đó với Tễ Huyên!”

“Trên thế giới này không phải chỉ có Thiệu Tễ Huyên mới có thể theo đuổi em!”

“Vậy là anh đang theo đuổi tôi, tôi còn tưởng rằng anh muốn lấy mạng tôi nữa! Anh làm ơn trả lại nhẫn cho tôi đi!” Tôi có cảm giác muốn khóc, Tễ Huyên nhất định rất giận, nhưng là...

“..., ở trong mắt của em cũng chỉ có Thiệu Tễ Huyên sao?” Anh ta đột nhiên dùng ánh mắt đa cảm nhìn tôi.

“Tôi chỉ có thể nói cho anh biết, nhẫn này đối với tôi rất quan trọng, trả lại cho tôi!” Mềm cứng đều không chịu, cư nhiên anh ta còn khó đối phó hơn thầy chủ nhiệm và thímTrữ.

“Xuống xe đi, đi với tôi một chút.”

“Dựa vào cái gì?” Tôi không muốn hôm nay lại về nhà trễ, hừ hừ! Thím Trữ nhất định sẽ rất vui vẻ mài mực.

“Tôi nghĩ như vậy đi, tôi trả lại em cái dây chuyền, nhưng là có một điều kiện.”

“Anh lại muốn đưa ra chủ ý tệ hại nào nữa?” Đàn ông không xấu, phụ nữ không thương, anh ta đúng là phát huy cao độ nha.

“Không phải chủ ý tệ. Tôi chỉ là muốn em hẹn hò với tôi ba lần thì tôi sẽ trả lại dây chuyền cho em.”

“Một lời đã định!” Tôi mới không tin, anh ta nhất định là kẻ lừa đảo. Anh ta cũng đã đùa tôi một lần rồi, phải tìm Mạn Trữ và Uyển Nhu suy nghĩ chút biện pháp, nếu cần trộm cũng phải trộm về.

“Cậu thật sự tính đi trộm?”

“Cái đó vốn là của tớ, lấy về là chuyện bình thường thôi.” Tôi và hai cô bạn đang thương lượng đối sách.

“Nhưng, anh ta không phải nói sẽ trả lại sao?”

“Uyển Nhu, tớ biết anh ta là thần tượng của cậu. Nhưng là tớ cho cậu biết, người này không có một chút chữ tín nào, ai biết anh ta có trả lại không nữa.” Cho nên hai bàn tay này phải chuẩn bị sẵn sàng, hơn nữa hai tay đều phải nhanh, phải cứng rắn.

“Vậy cậu lấy trứng gà và cái nồi để...”

“Trước kia tớ từng đọc qua trên báo, àh, các cậu có biết những tên móc túi được huấn luyện như thế nào? Họ để tay vào chảo nóng mà rang hạt dẻ, chỉ có như vậy mới có thể trở thành thần trộm.”

“Cậu không phải muốn...”

“Tớ cũng không có dự định dùng nghề này kiếm cơm, cho nên hạ thấp thử thách một chút. Tớ chuẩn bị dùng nước trứng gà luộc, chờ nấu nước xong, tớ sẽ cầm trứng gà để vào nước sôi, có thể đạt tới hiệu quả mà tớ muốn, hơn nữa đợi lát nữa nếu đói bụng, còn có thể ăn trứng luộc, cái này gọi là nhất cử lưỡng tiện.” (_ _)!!!

“...”

“...”

“Bây giờ bắt đầu đi, Mạn Trữ đưa trứng gà!” Rất nhanh nhẫn sẽ trở lại trên tay tôi rồi, wow ha ha ha ha ~~!

“Sưng đến nổi giống như khoai lang rồi, cậu còn có thể cử động sao?” Mạn Trữ đang giúp tôi bôi thuốc, “Tớ nói, Lan Trăn. Cậu bị thương cũng cũng tốn nhiều tiền như vậy! Cậu xem đi, ngay cả trứng gà còn chưa chín. Tớ thấy là hết cơ hội rồi.”

“Không nên buông tha dễ dàng như vậy, tớ không phải còn tay trái sao!”

“Cậu..., quên đi, tớ đi, tớ giúp cậu trộm.” Mạn Trữ ném lời ra một câu nói hùng hồn. “Một Lâm Lan Trăn ngã xuống, hàng trăm Từ Mạn Trữ thay nhau đứng lên.”

“Cậu... Được không? Mạn Trữ?”

“Lan Trăn, cậu cho rằng cậu còn khả năng đảm nhiệm nghề này ư?” Uyển Nhu dùng ánh mắt đồng tình nhìn ngón tay của tôi, “Man Trữ có thần kinh vận động hơn cậu, hẳn là cơ hội thành công cũng lớn hơn cậu một chút. Tớ thấy gi­ao cho Mạn Trữ và tớ là được rồi. Tớ đã đạt ra phương án thực hiện một cách cụ thể rồi, tớ thấy...”

******

“Thiếu phu nhân, cô có biết bây giờ là mấy giờ không?” Lại là thím Trữ, cho tới bây giờ bà ấy chưa bao giờ cho tôi một ngày an bình.

“Thực xin lỗi, nhưng hôm nay tôi không thể viết chữ...”

“Thiếu phu nhân, tay cô..., thật là.” Thím Trữ hấp tấp tìm đến thuốc mỡ và băng vải.

“Nhưng, thím Trữ, tôi đã...” Bôi thuốc...

“Tiểu Trăn a, tay cháu làm sao vậy, đưa ông nhìn coi.”

“Không có chuyện gì, chỉ là lúc uống nước...” Đôi mắt của ông nội cũng không tệ lắm.

“Ai da, sao bị phỏng?.” Ông nội nói với mẹ chồng đang ngồi bên cạnh: “Con dâu a, con qua xem một chút đi, giúp cháu nó băng lại đi.”

“Tiểu Trăn, con đừng lo đi, mẹ giúp con băng lại.”

“Kỳ thật, mẹ...” Con đã băng qua hai lần mới về...

“Sao vậy?” Sau khi mẹ chồng băng xong vết phỏng cho tôi, vai nam chính xuất hiện, anh ấy nhìn tôi không mấy thân thiện a ~~! “Này, hỏi cô đó! Đồ ngốc! Tay làm sao vậy?” Anh cũng muốn giúp tôi băng một lần à...

“Tay Tiểu Trăn bị phỏng.” Mẹ chồng thay tôi trả lời.

Thiệu Tễ Huyên ngồi bên cạnh tôi, lúc này ánh mắt anh ấy đều tập trung vào tay tôi. Mà, tay tôi không tự chủ được hơi run run, “Đi thôi!” Thiệu Tễ Huyên đột nhiên đứng lên.

“A?. Đi? Đi đâu!?”

“Đồ ngốc, đi bệnh viện!”

“Không cần đâu.” Hiện tại là cuối mùa thu, miệng vết thương không dễ bị nhiễm trùng.

“Chờ tay thối rữa sẽ không kịp nữa!” Có chuyện này sao? Cũng đúng, hôm kia tôi cắt táo bỏ lâu cũng bị thối rữa.

Đến bệnh viện, bác sĩ lại giúp tôi băng thêm một lần nữa, tay tôi còn có thể sưng lên sao? Sau 4 lần băng bó, hi vọng sẽ không bị thối rữa. Ai ~~! Tôi và Tễ Huyên ngồi trong xe, anh ấy căn bản là không để ý tới tôi, hai chúng tôi cùng nhau ngồi xe cũng chưa bao giờ yên lặng như lúc này, tuy rằng hai lần trước cũng không tính là chuyện tốt đẹp gì để mà nhớ lại.

“Cô và tên hỗn đản đó đi đâu mà trở về lại bị phỏng như vậy?”

“Không đi chỗ nào cả, tôi cũng không hẹn hò với anh ta, thì làm sao có chỗ nào để đi?.” Tễ Huyên, tôi đã nói với anh, chuyện hôm nay là có nguyên nhân, là vì... Trong đầu tôi lặp đi lặp lại những lí do thoái thác.

“Tôi có quyền biết vợ mình cùng một tên con trai xa lạ ra ngoài làm cái gì.” Đừng nói tôi đây giống như ra ngoài yêu đương vụng trộm vậy.

“Cái kia, Tễ Huyên...”

“Lần sau còn cho tôi thấy hai người ra ngoài nữa, tôi nhất định giết cả nhà hắn! Còn cả nhà cô nữa!” Anh ta giận không nhẹ a ~~·, làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ! Tôi vốn định dùng hết dũng khí để nói sự thật lại rụt trở về. “Cô vừa rồi muốn nói cái gì?”

“...,anh hôm nay cũng rất đẹp trai.” Quên đi, vẫn là đem hi vọng ký thác vào Man Trữ vậy.

“...” Anh ấy cũng không “Cám ơn” tôi.