"Em...thật sự...không nhớ sao?" Tiêu Phong cố hỏi lại lần cuối, trong lòng thầm mong đợi một điều bất ngờ sẽ xảy đến.
"À...!" Diệp Băng Hy reo lên.
Tiêu Phong như cây héo khô được tưới thêm nước, cả người tươi tỉnh hẳn lên, vẻ mặt đầy trông đợi:
"Em nhớ rồi sao?"
"Ừm, em nhớ rồi! Là hôm qua em ăn mất miếng tôm hùm của anh đúng không? Phong, anh thật là, chuyện nhỏ vậy mà cũng để bụng nữa. Lát em đền cho anh miếng to hơn nhé! Lấy danh dự ra đảm bảo luôn!"
Tiêu Phong sau khi nghe xong:
Câu trả lời này có lẽ không nên nghe sẽ bớt đau hơn. Trời ơi, đau như sát muối vào tim vậy! Ay ya, xót quá!
Lấy lại tinh thần, Tiêu Phong nói với Diệp Băng Hy:
"Em mở điện thoại ra đi!"
Diệp Băng Hy làm theo lời Tiêu Phong, lấy điện thoại ra. Trời ơi! Cái gì vậy? 200 tin nhắn mới!
Diệp Băng Hy như bị shock toàn tập. Ai lại rảnh rỗi đi gửi nhiều tin nhắn vậy, tính lấy tin nhắn đè người hay gì?
Nhìn vào tên người gửi, cô càng bất ngờ hơn: Đồ đáng ghét.
Ủa? Cái tên rảnh rỗi không có việc gì làm này là Tiêu Phong sao?
"Anh...làm gì mà gửi cho em nhiều tin nhắn vậy?" Diệp Băng Hy ngơ ngác hỏi lại.
Tiêu Phong vặn volume to hết cỡ, hét vào mặt Diệp Băng Hy:
"Tại em không rep tin nhắn của anh đó!"
Diệp Băng Hy lúc này mới nhớ ra, cười gượng gạo:
"Phong à...Em sai rồi! Tại hôm qua em nhắn tin cho anh xong cái...em ngủ quên mất! Lần sau tuyệt đối không thế nữa."
Tiêu Phong quay ngoắt mặt đi, giả vờ giận dỗi.
"Bảo bối à, em biết lỗi thật rồi mà!" Diệp Băng Hy chạy theo dỗ dành, nắm lấy tay áo Tiêu Phong mà lay lay.
Tuyến Phòng thủ cuối cùng của Tiêu Phong đã sụp đổ rồi, ay ya, thật là không có tiền đồ, mới vậy mà đã bị nét ngây thơ, nũng nịu của Diệp Băng Hy knock out rồi.
"Thật không?"
"Thật! Thật 100%! Tôi xin thề nếu lời tôi nói có nửa lời dối trá, tôi sẽ ăn thêm ba bát cơm."
"Haiz, muốn giận cũng không giận nổi với em nữa!" Tiêu Phong ôm lấy cô vào lòng.
"Vậy là không giận em nữa à?"
"Lần sau mà còn thế là nghỉ chơi ba ngày luôn."
"Okeeee!"
Cả hai đang vô cùng tình cảm thì mẹ Diệp không biết từ đâu xuất hiện nhìn thẳng vào mắt Diệp Băng Hy:
"Con chưa rửa mặt sao? Mắt có ghèng kìa."
Diệp Băng Hy với Tiêu Phong ngượng chín mặt, vội tách nhau ra, đứng nghiêm trang, chỉnh tề.
"Con chào bác ạ!"
"Mẹ dậy rồi sao?"
Mẹ Diệp nhìn vẻ mặt xấu hổ của hai đứa trẻ này thì không khỏi buồn cười, bà mới trêu có một xíu thôi mà.
" Phong, sao con sang đây sớm vậy?"
" Xin giới thiệu với bác, con, Tiêu Phong chính là hàng xóm của bác, à, còn có cả ba mẹ con nữa."
"Là sao? " Mẹ Diệp vẫn chưa hiểu chuyện gì.
"Thôi, bác đi theo con!"
Nói rồi, Tiêu Phong dẫn mẹ Diệp đi sang nhà mình.
"Dạ, đây chính là nhà con!"
Mẹ Diệp bây giờ mới hiểu ra, thì ra là vậy.
"Phong, anh cũng về đây rồi à?" Diệp Băng Hy hỏi Tiêu Phong.
"Ừm. Không chỉ có anh mà còn cả Phong ba, Phong mẹ nữa!"
Đúng lúc này, Phong ba, Phong mẹ bước ra:
"Surprise!"
Mẹ Diệp giật bắn mình:
"So surprise! When did you move to here?"
"Last night."
"Oh, wow! Unbelievable!"
"Let's go to enjoy breakfast!"
"It's so great! Let's go! I'm so hungry!"
Vậy là cả đại gia đình 5 người đi vào ăn sáng.
"Hai mẹ con tôi làm phiền anh chị nhiều quá! "
"Sao lại làm phiền chứ, chúng tôi vui còn không hết đây này, tôi lúc nào cũng coi Tiểu Hy và chị như người trong nhà, mà người trong nhà thì phải yêu thương, chăm sóc lẫn nhau chứ!"'