Tiêu Phong đang ăn trái cây, nghe Diệp Băng Hy nói vậy liền quay lại ôm cô một cái an ủi, nhưng không quên xéo xắt:
"Ba có ăn gian không đấy? Nhìn mặt ba nghi lắm à."
Phong ba chỉ biết cười trừ. Thằng con này sao lại nghĩ ba nó tồi tệ như vậy chứ hả.
"Thôi cũng muộn rồi, con xin phép về trước đây! Hôm khác con sẽ sang chơi với hai bác sau ạ!" Diệp Băng Hy tươi cười đứng dậy.
"Hay tối nay con ngủ lại đây đi, bác đã kêu lão Trương dọn dẹp phòng rồi." Phong mẹ không nỡ để cô đi.
"Như vậy thì phiền hai bác quá!" Diệp Băng Hy e ngại.
"Có gì đâu mà phiền. Con cứ coi đây như nhà mình. Hay là mai con chuyển qua đây sống đi cho vui. Con gái ở một mình nguy hiểm lắm." Phong ba trầm ấm.
"Băng Hy, anh thấy như vậy cũng hợp lí đấy! Hay chúng ta chuyển về đây sống cùng ba mẹ đi, anh không muốn mẹ anh cứ tối đến lại vì nhớ anh mà không ngủ được, lại làm phiền ba anh!"
"Cái thằng này, ai nhớ con không ngủ được?" Phong mẹ nổi đoá.
"Mẹ, con dâu..." Tiêu Phong nhắc nhở nhẹ. Hai chữ "con dâu" như một câu thần chú, Phong mẹ thay đổi sắc mặt 180°, phối hợp cùng Tiêu Phong diễn sâu:
"Phải đấy Tiểu Hy, ngày nào bác cũng mong ngóng Tiểu Phong trở về nhưng không hiểu tại sao dạo này nó dọn ra ngoài, bặt vô âm tín, đến ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi cho bác." Phong mẹ giả vờ lau nước mắt. Tiêu Phong cũng ngạc nhiên trước tài diễn xuất đỉnh cao của mẹ mình, đúng là ngoạ hổ tàng long, gừng càng già càng cay.
Diệp Băng Hy không biết phải làm sao, Phong mẹ nói vậy là trách cô đã cướp mất Tiêu Phong đi sao? Cô đâu có đâu, là anh tự dọn ra mà. Lúc cô đến thì anh đã ở đó rồi chứ.
Nhưng nhìn vẻ mặt thê lương của Phong mẹ làm cô muốn từ chối cũng khó, hơn nữa cô cũng rất quý Phong ba và Phong mẹ nên cũng đành gật đầu đồng ý:
" Vậy tối nay cho con tá túc một đêm nhé! Còn chuyện đó thì để con hỏi ba mẹ con đã."
Phong mẹ chỉ chờ có câu nói này của Diệp Băng Hy, bà nhanh chóng vui vẻ trở lại. Diệp Băng Hy thực sự cảm thấy choáng, người nhà này sao lật mặt còn nhanh hơn lật sách vậy, có phải cô đã bị lừa một vố rồi không?
"Tiêu Phong, con đưa Tiểu Hy lên phòng nghỉ ngơi đi. Cũng muộn rồi, con gái thức khuya không tốt đâu, sáng mai sẽ có quầng thâm đấy!"
"Vâng."
Nói rồi, Tiêu Phong dẫn cô lên tầng hai. Phòng cô là phòng đối diện phòng anh.
Tiêu Phong dẫn cô vào phòng, đợi cô nằm lên giường rồi, anh còn cẩn thẩn chỉnh lại chăn cho cô, sau đó bật đèn ngủ.
"Em nghỉ ngơi đi. Hôm nay cũng mệt rồi. Ngủ ngon." Tiêu Phong đặt lên trán Diệp Băng Hy một nụ hôn.
"Ngủ ngon." Diệp Băng Hy đáp lại, rồi nhắm mắt lại.
Tiêu Phong đứng nhìn cô ngủ say rồi mới nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Nửa đêm, trời bỗng đổ mưa, sấm chớp đùng đùng. Diệp Băng Hy đang ngủ bị những tiếng sấm như muốn xé tam bầu không khí làm bừng tỉnh.
Cô sợ hãi, ôm gối đi chân trần chạy sang phòng Tiêu Phong.
Tiêu Phong vẫn đang làm việc. Thấy cô sợ hãi bước vào, đến dép cũng không đeo, Tiêu Phong vội buông công việc lại, chạy đến ôm cô.
"Sao vậy, sợ sấm sao?" Tiêu Phong khẽ vuốt ve mái tóc lộn xộn của cô.
Diệp Băng Hy khẽ gật đầu, tựa vào Tiêu Phong.
Tiêu Phong khẽ mỉm cười. Thì ra cô nhóc này cũng giống bao cô gái khác, cũng biết sợ, biết nũng nịu. Nhưng sao cái dáng vẻ này lại dễ thương đến vậy. Trông y như một chú mèo nhỏ đang làm nũng trong vòng tay của chủ vậy.