Dù cũng không phải tin tức gì xấu, ai cũng khen ngợi cô dù bị dìm vẫn không chìm, ngược lại còn vô cùng xinh đẹp, đáng yêu. Thậm chí nhiều người còn lập Group Fan để ủng hộ cô nữa.Chỉ sau một đêm mà lượng fan của cô đã lên đến 200.000 người.
Số lượng và tốc độ này thì ngay cả các ngôi sao hạng A trong làng giải trí cũng phải kiêng dè.
Nhưng đâu phải ai cũng muốn nổi tiếng theo cách đó chứ. Còn đâu là hình tượng ngọc nữ thuần khiết trong sáng cô cất công xây dựng bao năm nay. Những hình ảnh này mà để cho ba mẹ cô thấy thì không biết họ sẽ sốc đến mức nào.
Cả ngày hôm nay, Diệp Băng Hy cứ thơ thơ thẩn thẩn như người mất hồn, dù cho đám Ngô Dương an ủi, trêu trọc thế nào cũng không nở lấy được một nụ cười. Làm mọi người cũng lấy làm lo lắng.
"Tiểu Hy, em bây giờ đã trở thành người nổi tiếng rồi, nếu là tôi thì tôi đã mở tiệc ăn mừng từ lâu rồi ý chứ." Lại Mễ an ủi cô.
"Em đâu có buồn đâu. Chỉ là nhất thời chưa chấp nhận được thôi. Ôi còn đâu là hình tượng của tôi. Huhu! " Diệp Băng Hy nằm dài trên bàn than thở.
Không sao mà. Nữ thần của tụi anh vẫn rất xinh đẹp đúng không?"
"Phải."
"Phải. Rất xinh đẹp"
"Đấy, em nghe thấy mọi người nói không. Không chừng bây giờ hình tượng của em lại lên một level mới. Như vậy, hình tượng càng phong phú, đa dạng. Đâu phải ai cũng làm được như em đâu. Phấn chấn lên!"
"Đúng vậy. Sao em phải ở đây suy sụp chứ. Đúng không? Em là một người vô cùng là đặc biệt."
Phải công nhận là Lại Mễ rất có năng khiếu trong việc dỗ dành con gái. Chỉ vài câu nói thôi đã vực dậy được tinh thần Diệp Băng Hy.
Nhưng cô nhóc này thay đổi cảm xúc cũng nhanh thật. Mới khi nãy còn ủ rũ mà bây giờ đã cười nói vui vẻ được rồi.
Tuy mới chỉ làm việc với nhau vỏn vẹn có một ngày nhưng dường như ai cũng đều rất yêu quý Diệp Băng Hy, tất cả đều coi cô như đứa em gái của mình mà nâng niu, cưng chiều. Trong công việc cũng hướng dẫn cô rất nhiệt tình.
Diệp Băng Hy đúng là có số hưởng, tự dưng từ đâu rơi xuống năm ông anh trai nuôi mà ai nấy đều tài hoa xuất trúng.
Giá như mọi chuyện cứ tiếp tục như vậy thì thật tốt. Nhưng cuộc sống đâu dễ dàng và bằng phẳng như vậy, hôm nay là buổi họp cuối tháng của phòng chủ tịch và tất nhiên không thể vắng mặt Tiêu Phong.
Diệp Băng Hy nghe xong thông báo về cuộc họp thì như muốn đổ bệnh ngay tại chỗ.
"Ông trời ơi! Con mới làm việc được có hai ngày thôi mà, sao ông không cho con sống thêm mấy ngày bình yên nữa. Ông bảo con sau này phải sống thế nào đây!"
Diệp Băng Hy chỉ biết gào khóc than trời.
"Tiêu Tổng thông báo ba mươi phút sau sẽ bắt đầu cuộc họp. Tiểu Hy, cô mới đến nên cố gắng thích nghi nhé! Mỗi tháng chúng ta sẽ có một cuộc họp thường kì và bốn cuộc họp chuyên môn, chưa kể những cuộc họp đột xuất. " Trưởng phòng Hoàng nhắc nhở.
"Vâng. Tôi sẽ cố gắng." Diệp Băng Hy đáp lại.
Ba mươi phút sau, tại cửa phòng họp.
"Trưởng phòng Hoàng, tôi bị đau bụng có thể xin phép không tham gia cuộc họp này được không? Ngày mai, tôi sẽ đến gặp Trần Hạo để nắm bắt nội dung cuộc họp hôm nay sau. ". Diệp Băng Hy vừa lấy tay xoa bụng, vừa dùng giọng yếu ớt nói.
"Tiểu Hy, cô không khoẻ sao? Vậy thì về nhà nghỉ ngơi đi, tôi sẽ báo cáo với chủ tịch sau." Trưởng phòng Hoàng lo lắng.
"Vậy thì cảm ơn trưởng phòng." Diệp Băng Hy cúi đầu cảm ơn.
Đúng lúc ấy, Tiêu Phong cũng vừa đi tới.