Ông Xã, Chúng Ta Xuyên Không

Chương 6: Xem xuân cung đồ






“A, người mẹ này của anh trẻ tuổi lại xinh đẹp, anh thành thật nói xem, buổi tối có cùng cô ấy ngủ với nhau không?” Diệp Mạt lé mắt trêu chọc bên tai Trình Tề Lễ.



“…”



Khóe mắt Trình Tề Lễ hung hăng run rẩy hai cái, bà xã của hắn quả nhiên là khác người. Tư duy logic thật kỳ lạ, hỏi một câu khiến hắn không biết trả lời thế nào, nghẹn miệng. Hắn ngửa đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời thở dài một hơi. Có thể nhặt được một kẻ dở hơi như thế, thật không biết là phúc khí hắn tu luyện được mấy đời hay là đã tạo nghiệt mấy đời a.



Diệp Mạt thấy mặt hắn không ngừng rút gân thì trong lòng thật vui vẻ, tiến tới trước người hắn, bẩn thỉu nói: “Hừ, trước không có về sau chưa chắc đã không có. Tuy rằng thân thể hiện nay không làm được gì, nhưng mà ai biết được thần kinh phát đạt kia của anh có suy nghĩ gì hay không a.”




Bàn tay nhỏ bé nắm chặt đũa của Trình Tề Lễ run lên, cuối cùng lựa chọn sáng suốt là không nhìn cô. Mà lúc này, Trình Hạ thị thấy hai đứa nhỏ đã ăn xong lại nói chuyện vui vẻ với nhau thì trên mặt không khỏi có chút tươi cười. Lại nhìn thấy tinh thần của Diệp Mạt hôm nay rất tốt, liền ôm cô lên.



“Mạt nha đầu khỏe chưa? Mau để thẩm thẩm nhìn một cái, con gái không thể so với con trai, không thể giữ bệnh gì trong người, phải cẩn thận chút mới tốt.” Nói xong còn vuốt vuốt tóc mai của Diệp Mạt.



Diệp Mạt bị mỹ nữ ôm mạnh vào ngực, hơn nữa vị mỹ nữ này là mẹ của ông xã, việc này…Thật làm cho cô có chút thụ sủng nhược kinh. Dù sao cũng coi như là được mẹ chồng ôm vào ngực. (= =)



Căn cứ vào mục đích vĩ đại mà gian khổ chính là xây dựng mối quan hệ tốt với mẹ chồng, Diệp Mạt lập tức vươn bàn tay bé nhỏ ôm lấy cổ của Trình Hạ thị, mềm mại đáp lời: “Đã khỏe thưa thẩm thẩm.” Nói xong còn cười ngọt ngào với nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm kia vốn dĩ đã xinh đẹp nay lại cười để lộ ra hàm răng trắng khiến người ta càng yêu thích.



Ngay cả Diệp Chân thị ở một bên cũng không giấu được nụ cười sủng nịch. Trong nhà Trình Hạ thị cũng chỉ có Trình Tề Lễ là con trai, cũng là bảo bối. Tiếc rằng Trình đại nhân đã nói, con trai thì không được nuông chiều, nuông chiều quá mức thì tương lai sẽ không làm được việc lớn, vì thế Trình Hạ thị cũng không dám thân thiết với hắn quá.



Ba đời tổ tiên hai nhà Diệp Trình đều là bạn tốt, nay ở cùng một chỗ, tương lai là giao tình cả đời. Hơn nữa dáng vẻ của nha đầu Diệp Mạt kia sinh động xinh đẹp lại lễ phép nhu thuận, càng xem càng vừa mắt. Hai đứa nhỏ sau khi trải qua kiếp nạn lại trở nên thân mật như vậy, nếu thân càng thêm thân không phải là chuyện tốt sao.



Trong lòng suy nghĩ như thế nên mở miệng thăm dò Diệp Chân thị, nàng liền vui đùa nói: “Ôi, thẩm thẩm nhìn Mạt nha đầu càng ngày càng thích, hận không thể mang về làm con dâu nhỏ.”



Lời này, ngoại trừ Diệp Úy vẫn đang ra sức chiến đấu với điểm tâm thì ai nấy ở đây đều biến hóa thần sắc. Diệp Chân thị là nhẹ nhàng nâng mi, bên môi nở chút nụ cười. Tứ phu nhân, Huệ Ngạc, Thục Lan, Diệu Linh cùng với Diệp Hoắc mới bước vào đều kinh ngạc.




Hai đương sự là Diệp Mạt cùng Trình Tề Lễ thì tương đối bình tĩnh, những người khác thì cho rằng là con nít không biết suy nghĩ, nhưng kỳ thật trong lòng hai vợ chồng này đều đang oán thầm.



Diệp Mạt không tiếng động tiếp nhận lời nói của Trình Hạ thị, còn cần phải nói nữa sao, sớm đã đúng như thế rồi. Trình Tề Lễ lại lau mồ hôi một phen, không nói gì mà lắc đầu, quả nhiên là đời trước làm quá nhiều việc oan trái, trải qua biến cố thế này mà vẫn không bị chia cắt nhau. Sau đó hắn lại thở dài một hơi, như vậy cũng tốt, về sau có thể quang minh chính đại ở một chỗ với nhau.



Diệp Chân thị vốn có chút ý định này, nghe đối phương nói hợp lòng như vậy đương nhiên vui vẻ. Sau đó cũng vui đùa mà nói theo Trình Hạ thị: “Nếu muội không chê thì mang về luôn đi, khỏi để ta cả ngày mất công lo lắng.”



Trình Hạ thị quay đầu nhìn Diệp Chân thị, trên mặt hiện lên vài tia vui mừng bất ngờ, giống như vui đùa mà tiếp tục xác nhận với Diệp Chân thị: “Tẩu tử nói thật sao? Muội không phải nói giỡn nha.”



Trong mắt Diệp Chân thị lóe lên thâm ý, biết được chuyện này đã xác định rồi. Sau đó tiếp tục nói với Trình Hạ thị: “Đương nhiên là thật, nếu muội cũng vừa ý thì ta liền đi nói với lão gia.”



Cha của Diệp Mạt cũng chính là Diệp Hoắc, chủ nhân của Diệp gia đang từ sự kinh ngạc mà lấy lại tinh thần thì nghe phu nhân nói những lời này. Hắn lập tức đi nhanh vào phòng cười ha hả nói: “Tốt, tốt, tốt, ta cùng với Trình lão đệ huynh đệ tình thâm đã nhiều năm, hai nhà lại có nhiều đời kết giao. Chúng ta đã hiểu rõ nhau, ta lại hiểu biết về Trình lão đệ cùng đệ muội, như thế nữ nhi bảo bối của ta có gả qua cũng sẽ không chịu ủy khuất. Đứa nhỏ Tề Lễ này thường ngày đoan chính tài năng, tương lai nhất định có thể thành công, trở thành rồng trong biển người. Chuyện hôn nhân này cứ định như vậy, ta đi tìm Trình lão đệ nói chuyện này. Ha ha ha ha…”



Diệp Chân thị cùng Trình Hạ thị và Diệp tứ phu nhân cùng đứng lên cung kinh hành lễ thỉnh an. Tâm tình Diệp Hoắc lúc này rất tốt, đi vài bước đã ngồi lên ghế chủ nhà, híp mắt nhìn Diệp Mạt cười nói: “Thế nào Mạt Mạt? Có muốn làm vợ của Trình ca ca không?”



Diệp Chân thị ở một bên che miệng cười, Mạt nha đầu mới có chút tuổi sao biết được cái gì? Nàng không khỏi vui cười trách mắng: “Lão gia, sao người có thể hỏi chuyện Ngũ gia đầu, nó cũng chỉ biết mấy khối bánh Lê Hoa Cao kia thôi.”




Nào biết được Diệp Mạt vốn là người không tim không phổi, vừa nghe nói cô sẽ đính ước với ông xã thì đã sớm vui đến bay lên trời. Lúc này đôi mắt sáng của cô cong lên, cái miệng nho nhỏ mở ra, gật đầu thật mạnh, lớn tiếng trả lời cha của cô: “Con nguyện ý! Hắc hắc!”



Nói xong còn cười ngây ngô quay đầu nhìn ông xã của cô, tâm tình thật tốt. Năm đó khi hắn cuối cùng cũng đồng ý sự theo đuổi của cô, cái mặt anh tuấn thối lên mà nói: “Diệp Mặc, em cần phải biết rõ, làm bạn gái của anh, em không có cơ hội để hối hận.” Thật là vui vẻ.



Còn dáng vẻ Trình Tề Lễ vẫn như trước, nhỏ tuổi nhưng thành thạo, hắn chỉ hơi nhếch khóe miệng lên như nói với mọi người ở đây hắn cũng nguyện ý. Hoàn cảnh này thật giống cha mẹ mang theo con cái đi xem mắt, chẳng qua hai đương sự vẫn là hai đứa nhỏ.



Một tiếng nguyện ý kia của Diệp Mạt khiến toàn bộ căn phòng phát ra trận cười vui vẻ. Diệp Chân thị cùng Trình Hạ thị vẻ mặt đều vui mừng mà nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ nhà mình, Diệp lão gia cười sang sảng sờ đầu Diệp Mạt, thuận tiện gắp một khối bánh đưa cho cô.



Chỉ có Diệp tứ phu nhân, một mình ngồi ở một bên, trên mặt là tươi cười nhưng ai cũng có thể nhìn ra sự vặn vẹo trong đó. Có chút oán hận liếc mắt Diệp tứ nha đầu đang ăn điểm tâm, trong lòng dâng lên một cỗ tức giận. Cả ngày chỉ biết ăn, một cơ hội tốt như thế cũng không biết ở trước mặt lão gia lấy lòng một chút.



Lại nhìn Diệp Mạt ở bên cạnh tươi cười trìu mến, trong lòng lại càng tức giận. Vì thế ánh mắt nhìn về Diệp Mạt lại càng trở nên âm u ngoan độc, Diệp Chân thị là vợ cả, con gái cũng được lão gia sủng ái, những cái khác…Về trẻ tuổi thì nàng trẻ hơn nàng ta, muốn xinh đẹp thì cả hai người không kém nhau, thậm chí có thể nói là Diệp Chân thị không thể thắng được nàng. Tuy nói gia cảnh của Chân gia tốt nhưng đó cũng là trước kia thôi, hiện nay chỉ sợ ngay cả toàn bộ tài sản của Chân gia cũng không bằng một góc nhỏ của Diệp gia.