Ông Xã, Chúng Ta Xuyên Không

Chương 20






Hôm nay thời tiết thật tốt, ánh nắng tản ra khắp nơi khiến tâm tình của người ta thật sảng khoái ấm áp. Thời tiết tốt thế này xem như là ông trời cũng nể tình. Những người đến xem lễ thấy người chủ trì đọc danh sách sinh lễ mà liên tục hít không khí.



Những sính lễ này đều là châu báu rất hiếm có, người chủ trì đọc liên tiếp cho xong mục sính lễ, nhịn không được mà liếc mắt nhìn đống sính lễ trước mặt này. Nhìn cũng biết Trình gia có bao nhiêu coi trọng đối với cọc hôn sự này, có lẽ lễ đính hôn này sẽ được người ta nhắc đến trong một thời gian dài.



Gió nhẹ thổi qua để lộ ra những chiếc đèn lồng đỏ trên cao, lắc lư theo điệu gió, trong và ngoài cửa Diệp phủ rất náo nhiệt. Dựa theo tập tục, nhà trai mang sính lễ đến trước nhà gái, sau đó phải công bố danh sách sính lễ trước mọi người. Còn nhà gái thì đóng chặt cửa, đứng sau đó cẩn thận lắng nghe. Mà số lượng cùng chủng loại sính lễ sẽ cho biết được sự thành ý của nhà trai.



Đến khi người chủ trì đọc danh sách sính lễ xong thì chú rể hoặc là phụ thân của chú rể sẽ tự mình đến kêu cửa. Nếu nhà gái ở bên trong vừa lòng với sính lễ thì sẽ mở cửa nghênh đón nhà trai, cửa này vừa mở ra, xem như hôn thư đã chắc chắn thành công một nửa. Nếu nhà trai keo kiệt, nhà gái không vừa lòng với sính lễ hay thấy thành ý của đối phương không đủ thì có thể cự tuyệt mở cửa đón khách. Nhà trai lúc này phả nghĩ biện pháp, hoặc là tìm một bà mối biết ăn nói, hoặc là thêm sính lễ cho đến khi nhà gái vừa lòng gật đầu.



Nói theo góc độ khác thì như thế này chẳng khác nào bán nữ nhi của mình. Rất nhiều trường hợp nhà gái tận lực nâng cao điều kiện, bắt lấy cơ hội này để cò kè mặc cả với nhà trai. Nhưng mà đó là một trong hai tình huống thôi, nếu gia đình hai bên đều nghèo thì có thể làm màu thôi chứ đâu cò kè mặc cả được gì. Còn đối với tình huống của Diệp gia, nhà gái không cần tiền tài, tình thân giữa hai nhà khiến cho cuộc đính hôn này không thể không kết, nhưng nhà trai cũng phải đưa sính lễ phù hợp với thân phận và địa vị của mình.



Cũng vì thế này mà Trình Duẫn Chi dẫn Trình Tề Lễ đến gõ cửa ba lần, cửa lớn liền chậm rãi mở ra. Hạ nhân phụ trách đốt pháo chúc mừng, cửa như vỡ ra, tiếng pháo lộp bộp vang lên. Trong lúc nhất thời, tiếng cười tiếng nói, tiếng chúc mừng khiến cả đại môn hỗn loạn nhưng náo nhiệt.




Trình gia theo thứ tự ngay ngắn đi vào cửa lớn, đi trên tấm thảm đỏ thẫm vào đại sảnh. Trình Tề Lễ đi theo phụ thân của hắn vào nhà chính, đầu tiên quỳ cúi đầu thỉnh an với Diệp Hoắc cùng Diệp Chân thị đang ngồi ở vị trí chủ nhà, lúc này mới cúi đầu nâng hai tay đưa con chim nhạn màu trắng lên.



Bên ngoài nhà chính vây đầy khách mời nhưng bên trong lại rất yên lặng, chỉ nghe người chủ trì nói với Diệp Hoắc: “Trời ban nhân duyên, vàng ngọc phúc song. Chúc mừng lão giao có hiền tế, Trình đại nhân lại là dòng dõi cao quý, thế gia triều thần, lại có tước long hầu phù hộ, thật sự là rất tốt. Hôm nay xin ký kết hôn thư, ước hẹn kết thân, lão gia nói xem có được không?”



Diệp Hoắc cười hớ hớ ngồi ở trên, vẻ mặt như cảnh xuân sáng lạn, nghe người chủ trì nói thế thì nụ cười càng tươi, gật đầu đáp ứng: “Được.”



Người chủ trì kia khó nhận được hôn lễ dày đặc sính lễ thế này, chắc chắn hồng bao cũng không nhỏ, nên nụ cười trên mặt càng tươi như hoa phù dung. Thấy Diệp Hoắc gật đầu thì nói tiếp theo trình tự: “Lão gia, giờ lành đã đến, có phải nên mời tiểu thư ra không.”



Diệp Hoắc nghiêng đầu cùng Diệp Chân thị trao đổi ánh mắt, bên môi Diệp Chân thị nở mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu. Diệp Hoắc lập tức hiểu ý, thu hồi tầm mắt nói một chữ.



“Mời.”



Đồng thời, người Diệp gia xếp hàng ở đây lập tức nghiêng người cùng gào to một tiếng: “Mời.”



Kế tiếp đó là lễ nghi kết hôn dành cho chính thất (vợ lớn), sau đó một vị đức cao vọng trọng được cả hai nhà tôn sùng đọc nội dung của hôn thư do bà mối soạn. Sau đó nữa nam chủ của hai gia đình ký tên đồng ý, trao đổi hôn thư, việc hôn nhân này đã được quyết định. Cuối cùng là trao đổi tín vật.



Bởi vì “Tiểu lễ tửu” là cử hành ở nhà gái cho nên nhà gái sẽ mở tiệc chiêu đã khách mời, huynh đệ thúc bá, huynh trưởng di nương ở nhà gái cho hồng bao nhà trai, để đáp lại, cha mẹ nhà trai cũng chuẩn bị một phần lễ vật cho tân nương tử.



Diệp Mạt đang đứng giữa đại ca và tam ca trong đầu chỉ suy nghĩ đến việc thu hòng bao. Trình Tề Lễ lại im lặng đứng ở giữa nhà, sự náo nhiệt bên ngoài không ảnh hưởng đến hắn. Hắn không khỏi nhớ đến ngày kết hôn lần đó của bọn họ, khung cảnh hoàn toàn trái ngược, nhưng sự chúc mừng cũng náo nhiệt thế này.



Ngày đó, cô mặc áo cưới trắng noãn, nắm tay ba ba chậm rãi đi về phía hắn, khăn voan che khuất khuôn mặt như ẩn như hiện, cô chu môi nở ra nụ cười xinh đẹp. Trên thực tế, với khoảng cách như thế cùng với cái khăn voan, hắn không thể thấy rõ khuôn mặt của cô, nhưng khuôn mặt xinh đẹp kia vẫn khắc sâu vào trong tâm trí của hắn, không thể phai mờ.




Cảnh tượng trong đầu dần dần chuyển đổi, hôn lễ hiện đại màu trắng biến thành lễ đường kết hôn màu đỏ thời cổ đại, tây trang lại biến thành áo bào gấm. Điều không thay đổi là…lúc này đi về phía hắn, vẫn là cô.



Hắn không khỏi giương môi cười khẽ, thật tốt.



Diệp Mạt được tạo hình như một viên ngọc vậy, lúc này mặt áo cưới đỏ thẫm, mắt ngọc mày ngài, nụ cười tươi tắn, mi tâm có dấu son, giống như là một con búp bê mới được đúc ra.



Thiếu niên Trình Tề Lễ tư thế oai hùng, thẳng lưng đứng tại chỗ, chỉ nhếch khóe miệng nhìn cô.



Chủ hôn là lão thái gia Phúc Yên Lộc của Phúc gia, năm nay đã hơn chín mươi tuổi. Khi còn nhỏ ông từng kết hôn với hai lão tổ tông của hai nhà Diệp Trình, xem như là có giao hảo. Nay tuổi tác đã cao, toàn thành Lê Dương xem ông như là một lão thái gia đức cao vọng trọng.



Mời Phúc lão thái gia đến làm chủ hôn thứ nhất là do mối quan hệ với hai nhà Diệp Trình, thứ hai là hai nhà Diệp Phúc cũng đã định ra hôn lễ, không lâu sau sẽ trở thành thân gia. Lúc này đây, Phúc gia cũng có người đi theo Phúc lão thái gia đến, thứ nhất là uống rượu mừng, thứ hai là cùng nhà họ Diệp bàn bạc thêm một cọc hôn sự khác. Trong đó có một người rất được Phúc lão thái gia sủng ái, là đệ đệ ruột của đại tẩu tương lai của Diệp Mạt — Phúc Lỗi.



Lúc này, trong đại sảnh vẫn đang cử hành nghi thức. Trong tay Diệp Mạt giơ tín vật lên mà âm thầm thở dài, quả nhiên, người cổ đại đều thích dùng ngọc bội làm vật đính ước, hay là có thể nói trừ ngọc bội thì không còn tìm một thứ gì khác có lợi nhưng lại mới mẻ độc đáo. Nhưng đây không phải điều quan trọng, quan trọng là…Vì sao cho ông xã cô hồng bao mà không cho cô a.



Lúc này, Trình Tề Lễ cung kính tiếp nhận hồng bao mà Diệp Chân thị đưa, cúi đầu nói cảm ơn, trên mặt ngoài nụ cười nhạt thì không còn cảm xúc gì khác, đương nhiên cũng không biết khi thu hồng bao thì tim hắn đã nhảy nhót. Diệp Mạt bĩu môi, ngầm khinh bỉ hắn.



Đừng tưởng không biểu hiện ra ngoài thì cô sẽ không biết trong lòng hắn cao hứng thế nào. Những cái khác cô không dám nói, nhưng đối với việc kiếm tiền thì ông xã của cô rất tích cực, cô biết rất rõ hon nữa còn rát bội phục. Đụng chạm đến tình nghĩa hắn cũng không quan tâm gì, vẫn cứ vui vẻ làm đầy túi tiền của mình.



Vẻ mặt mong chờ đứng ở bên cạnh ông xã của mình, nhìn hắn vui vẻ cất hồng bao vào bên trong cái hà bao. Trên cái hà bao kia thêu một con đại bàng to lớn rất giống một con quạ đen, trong một góc còn lộ ra một chữ “Mạt” xiêu vẹo. Đây là sản phẩm xuất xưởng không cam đoan chất lượng của Diệp Mạt, khi cô đưa hắn liền thuận tay đeo lên luôn bên hông, tuy rằng lúc nhìn thấy sản phẩm, khóe mắt hắn hơi co rút một chút.



Khi những người tặng hồng bao đã hết, Trình Duẫn Chi lấy ra một cái hộp tinh xảo. Mắt Diệp Mạt sáng lên, chuyện tốt của cô đã đến a. Thật sự là tò mò, không biết bên trong là bảo bối giá trị bao nhiêu tiền.



Ở bên này Diệp Mạt đang chà chà hai tay đoán thì đã thấy ở bên kia Thục Lan với thần sắc khẩn trương tiến vào. Nàng cũng không quấy rầy người khác, chỉ đến bên cạnh Diệp Chân thị, sau đó cúi người nói nhỏ bên tai của bà điều gì đó.




Biểu tình trên mặt Diệp Chân thị khẽ biến, nhưng mà không có vẻ kinh ngạc, rõ ràng những gì Thục Lan nói nằm trong suy đoán của bà. Quả nhiên, Thục Lan mới nói hơn một nửa, Diệp Chân thị đã nâng tay đánh gãy lời nàng, sau đó nghiêng đầu dặn dò hai câu, Thục Lan liền gật đầu lui xuống.



Một màn này không ảnh hưởng đến tân khách đang náo nhiệt. Trong lòng Diệp Mạt mừng như điên, trên mặt lại giả vờ rụt rè, vững vàng đưa tay tiếp nhận cáu hộp, vui vẻ như đóa hoa nhỏ.



Thu nhiều như thế thì có lợi ích gì? Nhìn cái hộp thế này đã biết bên trong là đồ quý giá thế nào, hồng bao của hắn sao có thể so sánh. Hừ. Sau khi tiếp nhận thì đắc ý dạt dào nâng cằm nhìn Trình Tề Lễ, cho anh giả đò không động lòng với tiền tài, cho anh rõ ràng thấy tiền đã sáng mắt mà làm bộ như không sao, cho anh cái lắc tay với cô khi nhận cái hồng bao cuối cùng.



Sau đó nâng cằm lên, cẩn thận vươn tay ra chạm vào cái khóa trên hộp, nghe rắc một tiếng, cái hộp chậm rãi mở ra. Tim Diệp Mạt đập nhanh hơn, tràn ngập mong chờ.



Nhưng mà…



Diệp Mạt kinh ngạc nhìn trong hộp, sau đó ngốc lăng. Không phải là châu báu hay ngọc ngà gì sao, không thì trang sức bằng vàng cũng tốt a.



Nhưng mà… Vì sao vì sao a, trời xanh a, tốt xấu gì cha chồng tương lai cũng là quan phụ mẫu địa phương a, là đại nhân vật a. Vật này không phải là quá bình thường sao.



Trình Duẫn Chi đương nhiên không biết thời điểm này trong lòng con dâu của hắn nghĩ gì, hắn giới thiệu với Diệp Mạt vật trong hộp: “Đây là cây lược gỗ bà cố nội của ta để lại dùng để tặng trong nghi thức phong an hầu phu nhân, đây là do Hiếu Hiền thái hậu ngự ban. Là vật truyền đời của phu nhân hầu gia.”



Diệp Mạt nghe xong lời này thì khóc không ra nước mắt, thái hậu ban thưởng gì chứ, tượng trưng địa vị phu nhân gì chứ…Không thể quăng không thể phá, không thể mang ra ngoài. Đây không phải ý nghĩa là không những cô không sở hữu được một vật quý giá mà còn rước thêm phiền phức sao?